Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Gió như dao sắc hung hăng quét lên mặt cùng linh hồn của mỗi người, sự lạnh lẽo như thấm vào từng tế bào trên người họ.

Mặt trăng như lưỡi câu, ánh sáng yếu ớt hắt xuống nơi sâu trong thung lũng, khiến tâm tình phức tạp trên mặt mỗi người càng thêm sáng rõ.

Âm thanh như dây đàn, lời của Cố Thiên Mệnh thật lâu vẫn quanh quẩn bên tai họ, đan xen giữa sự lo lắng cùng sợ hãi trên gương mặt họ dần lộ ra một tia kiên định.

Sống tiếp chính là bước đầu tiên.

Chỉ có sống sót mới có thể nghĩ về tương lai.

Nhìn bóng lưng đã khuất sau màn đêm của Cố Thiên Mệnh, có người nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không muốn bị coi như hàng hóa mua bán nữa, càng không muốn quay lại cuộc sống ăn mày ngoài đường.

Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn khiến công tử thay đổi cái nhìn, khiến những kẻ ngạo mạn ngày trước phải phủ phục dưới chân mình”.

Lời nói của người này đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng dị thường của nơi đây.


Tất cả đều siết chặt nắm đấm, trong đôi mắt họ không còn mờ mịt, cũng chẳng có bối rối cùng hãi hùng.

Bởi bọn họ không muốn quay lại những tháng ngày đau thương trước kia, họ muốn từ trên cao nhìn xuống vùng đất bất công này.

“Phải sống tiếp! Vì bản thân, cũng là vì công tử”.

Gương mặt kiều mị của Cung Tâm Nguyệt ánh thêm vài phần kiên định, làn váy thướt tha của nàng ta nhẹ bay trong gió lạnh, đôi mắt cười cũng rực sáng.

Giờ phút này cho dù phải đối mặt với thung thũng nguy hiểm rình rập, họ cũng không khủng hoảng và sợ sệt nữa.

Thay vào đó là sải những bước dài tiến vào rừng sâu để kiếm tìm cơ hội.

Công tử, lần sau người tới, ta nhất định sẽ mạnh mẽ hơn nhiều, nhất định!
Thượng Quan Hải không khỏi qua đầu nhìn về phương hướng Cố Thiên Mệnh rời đi rồi không chút do dự tiến thẳng vào trong.

…………
Đêm hôm khuya khoắt, sau khi Cố Thiên Mệnh cùng Yến Hàn rời khỏi thung lũng cũng không lập tức trở về kinh thành, mà tuỳ ý dựa vào một gốc cây lớn ven đường để nghỉ ngơi.

Bởi cổng thành giờ này đã đóng, nếu muốn đi vào hắn chắc chắn phải dựa vào thân phận thế tử Cố gia để thị vệ canh gác mở cổng, nhưng như vậy nhất định sẽ bị người khác chú ý tới.

Vì vậy, để không thu hút ánh mắt của người khác, hai người họ chỉ đành đợi tới bình minh ngày hôm sau, thầm lặng hoà vào dòng người vào thành.

Trong đêm tối, Cố Thiên Mệnh nghiêng người dựa vào gốc cây, còn Yến Hàn thì lẳng lặng đứng ở một bên.

"Chủ thượng, Yến Hàn có một chuyện không hiểu, không biết có nên nói ra không", Yến Hàn ngẩng đầu nhìn những vì sao rải rác trên vòm trời, có chút đắn đo nói với Cố Thiên Mệnh.

"Vậy thì đừng nói", Cố Thiên Mệnh nhìn thật sâu vào Yến Hàn, kẻ vừa ngưng tụ thành công cơ thể máu thịt, thản nhiên như không trả lời.


"...", Yến Hàn nghe vậy thì sững lại, sau đó cung kính đáp: "Vâng".

Yên tĩnh, hoang vu không vương khói lửa nhân gian.

Cũng không biết đã qua bao lâu, một chủ một tớ cùng duy trì trầm mặc, tự trăn trở nỗi niềm của riêng mình.

"Yến Hàn", Cố Thiên Mệnh chậm rãi mở mắt, thấp giọng gọi.

"Vâng?", Yến Hàn không nhắm mắt, hắn vẫn luôn đứng tại chỗ canh giữ xung quanh, hiện tại hắn là cường giả Địa Huyền, không biết đã mạnh hơn lúc trước bao nhiêu lần, hiển nhiên không thấy mệt mỏi.

“Ta biết vừa rồi ngươi muốn nói gì, đám nha đầu và tiểu tử đó trước mắt nhìn có vẻ thực sự nhọc nhằn, cần tâm tính không có tâm tính, tài năng cũng không được tính là xuất sắc, nhưng, đừng quên rằng, chúng vẫn còn trẻ và khả năng là vô hạn”.

Cố Thiên Mệnh nói lời thấm thía, nghiêm giọng tiếp tục: “Ta đã mang ngươi rời khỏi Kiếm Khư, đêm nay cũng giúp ngươi tiến vào con đường Quỷ tu, bồi đắp lại thân thể.

Cuộc sống của ngươi từ hôm nay sẽ bước sang một trang mới, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ thế nào”.

“Mà ta cho đám nha đầu tiểu tử kia một cơ hội, cuối cùng có thể bước được tới đâu còn phải xem bản lĩnh của chúng.

Hôm nay chúng yếu kém không đáng để vào mắt, vài năm nữa ai có thể nói chắc điều gì”.


Khóe miệng Cố Thiên Mệnh khẽ nhếch lên ý cười, thật sâu nhìn chằm chằm Yến Hàn.

“Chủ thượng, ta hiểu rồi, là do ta thiển cận”, Yến Hàn chắp tay cung kính.

Ngày mới dần dần ló dạng, một tia nắng ban mai xuyên qua đường chân trời hắt xuống mặt đất.

Cố Thiên Mệnh trầm lắng lại tâm trạng, nhìn tường thành hùng vĩ trước mắt, bình tĩnh nói: “Đi thôi! Đã đến lúc tới Lý gia kia một chuyến rồi”.

Ở rể thực sự có thể sao?
Kiếp này thân là con trai Cố gia, sao có thể để uy quyền nhà làm tướng bị giẫm đạp nhục nhã như vậy?
Trong con ngươi bình đạm của Cố Thiên Mệnh dần dần gợn lên một luồng khí thế trấn áp cả đất trời.

Bão táp sắp nổi lên, thiên hạ này dường như lại sắp dấy lên từng đợt sóng gió dữ dội.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận