Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Lúc xoay người, ông ấy còn âm thầm trừng mắt với Cố Thiên Mệnh một cái, tựa như tức giận với việc Cố Thiên Mệnh không chút lễ nghĩa khi chào hỏi.

Vì thế, mọi người liền đi vào trong trung tâm của tửu lâu Túy Yên, ông cụ Cố Nghị và Lý Thiên Nguyên ngồi ở ghế chủ vị, còn tất cả mọi người ngồi ở hai bên.

Trước khi đám người Lý Văn Hạo ngồi xuống, còn ôm quyền chào hỏi với Cố Ưu Mặc đang ngồi im lặng một bên.

“Ông ta chính là Cố nhị lang, năm năm trước thề chết giết giặc, Huyết Hùng tướng quân sao?”
Lý Dật Hiên tuy rằng là đời thứ 3 của Lý gia, nhưng đối với nhân vật truyền kỳ trong quân lại biết rất rõ.

Hắn ta nhìn Cố Ưu Mặc, mặt không biểu cảm ngồi đó, đáy lòng trầm xuống, thì thào tự nói.

Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Thiên Nguyên cùng ông cụ Cố hai người bắt đầu nói chuyện.


Mà Lý Văn Hạo cùng thế hệ với Cố Ưu Mặc, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, chỉ là Cố Ưu Mặc nói rất ít, đều là hai người Lý gia dẫn dắt đề tài.

Về phần đám người Cố Thiên Mệnh thì im lặng, không ai mở miệng.

Vị trí của Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cách nhau hơi xa, nhưng lại vừa vặn đối diện nhau.

Ngẫu nhiên, hai ánh mắt lại chạm nhau, đối với việc này, Cố Thiên Mệnh cũng không có bất kì dao động gì, chỉ là Lý Sương Nhi lại hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ.

“Cố lão đầu, cháu gái của lão phu chính là bảo bối của Lý gia, nếu sau khi gả đến Cố gia, phải chịu ủy khuất gì, ông đừng trách lão phu trở mặt”, Lý Thiên Nguyên vừa nói vừa nhìn về phía Lý Sương Nhi, trong ánh mắt hiện lên một tia dịu dàng.

Sau khi được Quân Thượng ban hôn, theo phong tục của Thiên Phong quốc, nhà gái sẽ đến nhà trai ở một thời gian để thúc đẩy tình cảm.

Chỉ là trong thời gian này, hai người không thể vượt quá giới hạn, cần phải ở riêng trong 2 đình viện, tất cả đều lấy việc bồi dưỡng tình cảm làm chủ.

“Lý lão đầu, ông yên tâm, từ nay về sau cháu gái ông chính là thê tử của cháu trai ta, nếu như có ai dám để nó chịu ủy khuất, đừng nói là ông trở mặt, lão đầu ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn”.

ÔSng cụ Cố càng nhìn Lý Sương Nhi càng ưng, sau đó cố ý liếc mắt về phía Cố Thiên Mệnh, trầm giọng cảnh cáo.

“Nói vậy còn nghe được”, Lý Thiên Nguyên lạnh lùng trả lời một câu, sau đó đem ánh mắt nhìn về Cố Thiên Mệnh.

Xem ra, Cố lão đầu vẫn không biết bản lĩnh cháu trai nhà mình, nếu không, dựa vào tính cách khoe mẽ của lão ta, chỉ sợ không có khả năng lên kế hoạch từ hơn mười năm trước.

Lý Thiên Nguyên chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, nội tâm thầm nghĩ: “Tiểu tử này rốt cuộc làm như thế nào lại lừa được trên dưới Cố gia, gạt người trong thiên hạ chứ? Ngay cả Cố lão đầu nuôi hắn từ nhỏ tới lớn cũng không biết, thật là khó tin”.

Kinh thành rộng lớn như vậy, thậm chí là cả Thiên Phong quốc, người thật sự biết Cố Thiên Mệnh có thể tu luyện không có mấy người, mà Lý Thiên Nguyên chính là một trong những người đó.


Lúc trước Cố Thiên Mệnh đến Lý gia, nếu không phải thoáng thể hiện ra bản lĩnh của mình, Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không thay đổi chủ ý về chuyện thông gia.

“Nếu sau này Cố lão đầu biết được bị cháu trai mình lừa gạt bao nhiêu năm nay, không biết sẽ là biểu cảm gì?”, nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Thiên Nguyên nhìn về phía ông cụ Cố mang theo một tia cổ quái cùng thích thú.

Ông cụ Cố cảm giác được ánh mắt Lý Thiên Nguyên nhìn mình có chút không thích hợp, nhịn không được nhíu mày.

“Cạch cạch cạch...”
Bỗng nhiên, cửa lớn tửu lâu Túy Yên truyền đến tiếng xe ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân.

Trần Phàm, người phụ trách tửu lâu Túy Yên cũng giật mình, vội vàng sửa sang lại trang phục, sau đó nhìn người ở cửa, kinh hãi ngây ngẩn cả người.

Bên ngoài tửu lâu Túy Yên, xe ngựa xa hoa san sát nơi ven đường, khiến cả con đường tắc nghẽn.

Thân là người phụ trách, Trần Phàm nhìn thấy một màn này, yết hầu khẽ chuyển động, không nhịn được kinh hoàng trong lòng.

Từng người một, đều là những nhân vật lớn với khí tức trầm ổn hoặc nội liễm bước từ trên xe ngựa xuống, bọn họ đều mặc cẩm y đắt đỏ, sau lưng có đám tùy tùng bê đống lớn đống nhỏ hộp quà tinh xảo.


Người trước mắt, Trần Phàm chỉ nhận ra một nửa, trong đó có đại nhân ngự sử, có thượng thư lục bộ, cả trưởng tộc của những đại thế gia...!
“Ôi mẹ ơi”, chỉ nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, Trần Phàm đứng cạnh cửa chính liền nhịn không thường khẽ kinh hô một tiếng trong lòng, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo: “Nếu hôm nay tửu lâu Túy Yên xảy ra chuyện gì, vậy hậu quả thật không thể lường được”.

Đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trần Phàm âm thầm hạ lệnh tăng thêm nhân thủ ở mọi nơi ở tửu lâu Túy Yên, không thể có chút sơ sót.

Ngoại trừ một vài gương mặt quen thuộc, Trần Phàm còn nhìn thấy một vài nam tử khí tức trầm ổn uy nghiêm bước tới, cũng không dám có chút bất kính, vội vã cúi người hô to: “Mời chư vị đại nhân vào trong”.

Nhiều năm trôi qua, tửu lâu Túy Yên đã từng tiếp đãi rất nhiều quan lớn cùng đại thần, cũng từng có hoàng tử Vương Tôn bày yến tiệc ởđayđây, Trần Phàm tự cho rằng đã không có gì có thể khiến nội tâm hắn ta nhấc lên gợn sóng.

Nhưng hôm nay, nhận thức của Trần Phàm đã hoàn toàn bị làm mới, đáy lòng như có sóng to gió lớn vô hạn: “Hai nhà Cố Lý chỉ mở tiệc đính hôn mà thôi, liền khiến cho văn võ bá quan cùng các đại gia tộc tức tốc có mặt, thật...!không thể tin được.

Giờ khắc này, Trần Phàm mới thật sự hiểu được uy nghiêm trấn quốc của Cố gia, cùng với địa vị hào môn đỉnh phong của Lý gia, chỉ là đính hôn, cũng dẫn đến đám người đứng đầu ở Thiên Phong quốc, đây chính là sự ngự trị của tướng gia trấn quốc và thế gia..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận