Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Bởi vậy giờ đây Lý gia và Cố gia trở thành thông gia với nhau đã được cho là rất tốt.

Nhưng Cố Thiên Mệnh lại cố chấp nói ra những lời này, còn đòi cưới tiểu thư Lý gia, thật to gan.

Dù sao hiện giờ Lý gia trên có Lý Thiên Nguyên, dưới có nhóm thanh niên tài tuấn, địa vị không thua kém gì Cố gia, trong tương lai càng vững như núi Thái Sơn.
“Cố công tử, bản quan nghe không rõ lắm, xin ngươi lặp lại một lần nữa”.
Nếu không phải nể tình quan hệ với Cố Nghị ngày xưa, chỉ với việc Cố Thiên Mệnh sỉ nhục tiểu thư Lý gia bằng lời nói, ông ta đã băm hắn thành tám mảnh từ lâu, càng đừng nói là cho phép kẻ chuyên gây rắc rối Cố Thiên Mệnh này làm rể cho Lý gia.
“Lý đại nhân, tuy bản công tử bất tài nhưng cũng là người cháu trai duy nhất của thế hệ trẻ Cố gia.


Nếu ta làm rể cho Lý gia, vậy thì Cố gia ta còn mặt mũi nào, còn đâu uy danh của tướng quân, lại dựa vào đâu để thống lĩnh đội quân thiện chiến đi trấn giữ biên cương Thiên Phong Quốc, đi bảo vệ đất nước đây!”
Sau một lúc im lặng, Cố Thiên Mệnh đột nhiên bước một bước lại gần Lý Thiên Nguyên, sau đó nhìn lướt qua các quan viên văn võ ở đây, không kiêu không hèn, chậm rãi lên tiếng.
Cố Thiên Mệnh vừa dứt lời, tất cả âm thanh trong đại đường đều biến mất, hồi lâu không có một tiếng động.
Phải! Trong nhiều năm qua, mọi người chỉ nhìn thấy được uy thế của Cố gia, có mấy người biết con cháu Cố gia đã trả giá bằng xương máu của mình để bảo vệ Thiên Phong Quốc chứ?
Đại nhi tử của Cố gia, Cố Thừa Quân, cũng là phụ thân của Cố Thiên Mệnh, năm xưa ông ấy đã trấn thủ biên cương và chống lại biết bao nhiêu giặc ngoài, khiến giặc ngoài chỉ cần nghe thấy tên Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân đều sẽ tránh xa ba mươi dặm, không dám xâm lấn.
Nhị nhi tử của Cố gia, Cố Ưu Mặc, nhị thúc của Cố Thiên Mệnh.

Năm năm trước, vì ngăn cản giặc ngoài sắp phá vỡ trạm gác quan trọng của Thiên Phong Quốc, ông ấy đã thống lĩnh đại quân chiến đấu quyết tử ba ngày ba đêm, cuối cùng bị tàn tật vĩnh viễn, phải ngồi xe lăn cả đời.
Đại công tử và Nhị công tử Cố gia cũng thừa hưởng phong thái oai hùng của bậc cha chú, còn trẻ đã nhập ngũ chinh chiến và lập được chiến công hiển hách.

Họ là những thanh niên tài tuấn đứng đầu Thiên Phong Quốc, không ai có thể so sánh được với tài năng của họ.
Do đó có rất nhiều người nói, nếu Thiên Phong Quốc không có con cháu Cố gia trấn thủ thì có lẽ sớm đã tổn hại nặng nề.
Về phần Tam công tử Cố Thiên Mệnh của Cố gia cũng chỉ còn lại từ vô dụng và thậm tệ để miêu tả.
Nhưng so với những chiến công mà Cố gia đã phải chịu đựng sự mất mát và trả giá để có được, hành vi không đâu vào đâu của Cố Thiên Mệnh không còn ý nghĩa gì nữa.

Dù hắn có xằng bậy thế nào cũng chưa từng làm tổn thương dân thường, chỉ là những trò đùa trẻ con thôi.
Nghĩ tới đây, tất cả mọi người đều im lặng, vẻ tức giận căng thẳng và nghiêm túc trên mặt Lý Thiên Nguyên cũng đã biến mất.

“Thằng… Thằng nhóc này…”, sau vài giây ngây người, Cố Nghị không kìm được rưng rưng nước mắt, bờ môi khô khốc khẽ mở thì thào.
Bỗng nhiên mọi người phát hiện Cố Thiên Mệnh ăn chơi vô dụng lại là chuyện đương nhiên như thế, ngay cả Thánh thượng cũng thờ ơ trước việc này, không muốn trách mắng hắn.
“Lý đại nhân, bản công tử biết hành vi của mình một tháng trước đã làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Lý gia và làm tiểu thư Lý gia sợ hãi.

Vì thế bản công tử sẵn sàng chịu phạt, cũng có thể cưới tiểu thư Lý gia, nhưng việc ở rể tuyệt đối không thể, xin Lý đại nhân thứ lỗi cho”.
Cố Thiên Mệnh bình tĩnh nói với Lý Thiên Nguyên, không hề e dè điều gì.
Lý Thiên Nguyên nhìn Cố Thiên Mệnh hồi lâu, cũng không thẹn quá hoá giận quát lớn, ông ta trầm tư một lúc rồi quay đầu nhìn về phía Cố Nghị trên ghế chủ toạ, hỏi:“Ông Cố, đây cũng là quyết định cuối cùng của ông sao?”
Cố Nghị há miệng nhìn Cố Thiên Mệnh, cuối cùng không trả lời, có vẻ như những gì Cố Thiên Mệnh vừa nói đã làm cho ông ấy không thể kiềm chế được cảm xúc đè nén dưới đáy lòng mình, đành phải im lặng.
“Lý đại nhân, ông là đại thần nhất phẩm, biết rõ hậu quả tạo thành nếu bản công tử làm rể cho Lý gia, không chỉ khiến cho đội quân mà Cố gia ta thống lĩnh mất ý chí chiến đấu, hơn nữa còn bị những nước có quan hệ mật thiết với Thiên Phong Quốc dị nghị”.
Chỉ trong chốc lát, mọi người ở đây như được nhìn thấy phong thái oai vệ của con cháu Cố gia từ trên người Cố Thiên Mệnh.

Mặc dù hắn cực kì vô dụng, nhưng những gì hắn nói ngày hôm nay lại không tìm ra điểm nào để phản bác.


Một khi Cố Thiên Mệnh thật sự làm rể cho Lý gia, vậy thì hệ luỵ đi kèm theo đó sẽ vô cùng lớn.
“Hừ! Ranh con, sao bản quan có thể không biết tầm quan trọng của việc này? Nếu ngươi có được một nửa phong thái tuấn tài của hai vị huynh trưởng đã mất, cô nương Lý gia ta lấy ngươi thì có làm sao? Đáng tiếc, hổ phụ sinh khuyển tử, khó được trọng dụng”.
Lúc này Lý Thiên Nguyên không còn nể mặt Cố gia nữa, gọi hắn là ranh con ngay trước mặt tất cả mọi người ở đây, còn lấy hai vị huynh trưởng đã hi sinh trên chiến trường của hắn ra để so sánh.
Nghe vậy, mọi người đều lắc đầu thở dài trong lòng.
Năm xưa Đại công tử và Nhị công tử Cố gia là anh hùng hào kiệt như thế nào, đừng nói là một nửa phong thái tuấn tài, dù Cố Thiên Mệnh chỉ có được một phần mười của họ, Cố gia đã không ra nông nỗi không còn người nối nghiệp, càng không có cảnh tượng xấu hổ như bây giờ.
Con cháu Cố gia đã chinh chiến cả đời, giết vô số kẻ địch, cuối cùng lại thua trong tay một cọng cỏ trên phần mộ.
Thật đáng thương, thật đáng tiếc..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận