Danh sách Chapter

Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 229 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 106 Chapter 105 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 1


Nhìn chữ ‘duyên’ uốn lượn như sóng nước kia của Lý Sương Nhi, cõi lòng Cố Thiên Mệnh không khỏi chìm xuống, ánh mắt nhìn phía nàng cũng chậm rãi đan xen những tia phức tạp.

“Sương Nhi, nếu ngày sau tên nhóc thối này chọc cháu không vui thì cứ đến nói với ông nội Cố, ông nội Cố nhất định sẽ làm chủ cho cháu”, ông cụ Cố nở nụ cười hiền từ, kịp thời hóa giải bầu không khí có phần im ắng này.

Lý Sương Nhi mỉm cười đẹp tươi, cúi người hành lễ bày tỏ sự kính trọng của bản thân đối với ông.

“Được, hôm nay đính hôn, lão phu rất vui vẻ”, Lý Thiên Nguyên lập tức đứng dậy, nâng ly nói: “Các vị, ta mời mọi người cùng uống chén này”.

“Chúc mừng Lý đại nhân chọn được rể tài, chúc mừng Cố lão tướng quân thêm một cháu dâu tốt”, trong đám đông có người hào hứng hô to.

Mọi người nghe xong câu chúc phúc này đều cảm thấy kỳ quái, Cố tiểu công tử có thể được gọi là rể tốt sao? Nhưng họ đều là những nhân vật lão luyện thành tinh, mặt không đổi sắc liền cười xu nịnh, cũng không nhìn ra bất kỳ tia giả dối nào.


Rượu trong ly thấy đáy, mọi người mới chậm rãi ngồi trở lại vị trí.

Lúc này không đợi rượu ngon được rót đầy ly, một giọng nói đã truyền tới từ cửa lớn của tửu lâu Túy Yên.

"Vĩnh An công chúa, giá đáo!”
Vĩnh An công chúa, con gái duy nhất của đương kim Quân Thượng, tuổi chừng ba mươi mặc một thân váy trắng dài, gót sen đạp từng bước duyên dáng tiến vào bên trong.

Tuy không phải thiếu nữ mười tám, nhưng năm tháng lại không để lại bất kỳ dấu vết nào trên gương mặt nàng ấy, khí chất của nàng toát lên sự cao quý ưu nhã từ trong xương, hơn nữa còn mang theo một tia hoài cổ.

Vĩnh An công chúa vậy mà đến rồi!
Mọi người có mặt đều kinh ngạc khựng lại, đồng loạt đưa mắt nhìn sang Vĩnh An công chúa đang thanh lịch lắc lư đi vào từ cửa lớn.

“Rắc!”, nghe thấy tiếng thông báo, Cố Ưu Mặc liếc tới nhìn bóng người xinh đẹp xuất hiện trước cửa, tay phải đang cầm ly rượu không khỏi siết chặt, chiếc ly lập tức phát ra thanh âm răng rắc từ phần miệng lan tràn những vết nứt.

“Công chúa”, mọi người nhất tề đứng dậy, chắp tay khom người hành lễ.

Vĩnh An công chúa phớt lờ những lời chào hỏi của người bên cạnh, chỉ thong thả tiến vào đại sảnh của tửu lâu Túy Yên.

Trên gương mặt kiều mị của nàng ấy hiện lên một tia suy ngẫm xa xăm cùng lưỡng lự, trái tim của nàng ấy lúc này đây đang rất rối loạn, giống như cành liễu bị gió lớn cuốn lấy không có cách nào ổn định lại.

Tất cả mọi người đều không cảm thấy có bất kỳ điều gì bất ổn trước thái độ lạnh lùng này của Vĩnh An công chúa, bởi họ đều biết, toàn bộ thiên hạ chỉ có một người có thể khiến nàng ấy dùng dáng vẻ hiền dịu mà đối đãi.

Nhìn Vĩnh An công chúa giống như tiên nữ trong tuyết đi tới, ông cụ Cố thầm thở dài một hơi rồi đứng dậy chắp tay trầm giọng nói: “Công chúa, mời lên ghế trên ngồi”.


“Hoàng muội, sao muội lại tới đây?”, hai người Bình Thành Vương và Tây Hiền Vương thấy Vĩnh An công chúa bỗng dưng xuất hiện không khỏi giật mình, hỏi đầy nghi hoặc.

“Nàng ta chính là Vĩnh An công chúa?”, Cố Thiên Mệnh hơi cau mày, nhìn Vĩnh An công chúa trong cao quý sắc lạnh pha lẫn một tia thùy mị, tự hỏi.

Vĩnh An, ngụ ý cho sự an khang trường tồn của Thiên Phong Quốc, là mong ước của Quân Thượng đối với sự phát triển an ổn của hoàng triều, Vĩnh An công chúa là một nhân vật truyền kỳ tại Thiên Phong Quốc, có thể nói là một vị nữ anh hùng không kém đấng mày râu, rất nhiều quan viên đại thần đều kém xa nàng ấy.

Nhưng một người như nàng ấy rốt cuộc cũng sẽ có tâm sự.

Chỉ trong chốc lát, Vĩnh An công chúa đã đặt chân vào trung tâm đại sảnh của tửu lâu, đôi mắt nàng như hồ nước trong veo, lướt qua đám đông rồi dừng lại trước Cố Ưu Mặc đang ngồi đơn độc trên xe lăn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Tại khoảnh khắc này, cả không gian như đóng băng im lìm.

Đại sảnh của tửu lâu Túy Yên lại một lần nữa rơi vào tĩnh lặng, tất cả đều dõi mắt về hướng Vĩnh An công chúa và Cố Ưu Mặc, chờ mong cảnh tượng hay ho tiếp theo.


"Chàng, rốt cuộc cũng bước ra ngoài", đôi môi son đỏ của Vĩnh An công chúa khẽ run, sau đó vẫn giữ nguyên khí chất tao nhã tươi đẹp, cất lên chất giọng du dương.

Tại giây phút này, nàng ấy dường như nhìn thấy vị tướng quân thân mang giáp trụ oai hùng vào năm năm xưa.

Chỉ một cái chạm mắt, Cố Ưu Mặc dường như cũng quay trở lại năm đó, có một bóng dáng yêu kiều đứng trên tường thành chờ đợi ông ấy trở về.

“Công chúa”, Cố Ưu Mặc mở miệng, cuối cùng tại một khắc nhìn thấy Vĩnh An công chúa, sự trầm ổn bình tĩnh của ông ấy cũng dần chuyển sang hoảng loạn, chỉ có thể nhẹ giọng chào một câu.

Năm năm trước, Vĩnh An công chúa cùng Cố Ưu Mặc từng có giao ước, đợi khi ông ấy xuất chinh trở về sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm, lúc đầu sự việc này có thể nói là đã làm rung động toàn bộ Thiên Phong Quốc và dấy lên một trận hân hoan.



0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận