Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Sự việc bại lộ, khi gặp lại Chung Văn Ngọc, Nhạc Duyệt hoàn toàn cười không nổi.
"Dì à, thật ra con rất sợ rắn, vì nhân nhượng Trì Sính, con luôn nhịn không nói.

Con cũng thích nuôi thú cưng nhỏ, con cũng từng nuôi chó nuôi mèo, con biết cảm giác khi thú cưng chết.

Nhưng con thật sự bị bức vào đường cùng, từ khi đi công tác về tới giờ, con đã phải đến bệnh viện ba chuyến rồi, dì nhìn sổ khám bệnh này đi."
Nhạc Duyệt lấy sổ khám bệnh trong túi ra, bên trên ghi rõ chẩn đoán của bác sĩ với chứng sợ hãi của Nhạc Duyệt.
"Lần trước con cùng ảnh đi công tác, nửa đêm ảnh ra ngoài gọi điện thoại, nói mãi đến hơn nửa đêm, trong phòng chỉ còn mình con và con rắn đó.

Con cũng không biết chọc đến nó lúc nào, nó nhào đến quấn chặt lấy con, vết thâm trên cổ con vẫn còn cho đến bây giờ." Nói xong chỉ cho Chung Văn Ngọc.
Chung Văn Ngọc nghe thế cũng nhỏ huyết lệ tố khổ, tự nhiên tràn đầy đồng tình với Nhạc Duyệt.
"Dì có thể hiểu được, dì cũng sợ rắn, dì thấy thứ đó thì nổi hết da gà lên.

Chính vì nó, dì cũng không dám tùy tiện đi thăm thằng con.

Mỗi lần vào phòng nó, dì luôn cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất.

Con nói thử coi, thằng con của dì từ nhỏ chưa từng chịu uất ức gì, vì nuôi thứ đó, còn phải sống ở phòng ngầm điều kiện kém như vậy, chúng ta cực khổ hơn nửa đời người vậy để làm gì chứ?"
Nhạc Duyệt nắm chặt tay Chung Văn Ngọc, miễn cưỡng rặn ra một nụ cười.
"Dì à, con không sao rồi, sau khi nói chuyện với dì con cũng cảm thấy thoải mái hơn.

Dì nhớ đừng nói với Trì Sính con đã đến tìm dì, con không muốn để ảnh cảm thấy con là người khua môi múa mép sau lưng ảnh."
"Vậy dì cũng phải đi tìm nó." Chung Văn Ngọc kiên quyết, "Không nói chuyện rõ ràng với nó là không được."
"Dì à, dì đừng như thế.


Chuyện này vốn là lỗi của con, con cảm thấy hổ thẹn mới đến tìm dì, dì đừng vì chuyện của con mà tranh cãi với Trì Sính."
Chung Văn Ngọc sầm mặt nói: "Con có lỗi gì chứ? Nếu đổi lại là dì dì cũng muốn giải quyết con rắn đó.

Thật là, vì một con rắn, sống tốt cũng không muốn nữa?"
Nhạc Duyệt khổ sở khẩn cầu, "Dì, đừng đi mà.

Nếu ảnh kiên quyết muốn chia tay, dì khuyên không được đâu.

Không sao, cho dù chia tay rồi, con cũng sẽ thường xuyên đến thăm dì.

Chính là không biết con dạo phố với dì, dì còn chịu nhận đồ con tặng hay không thôi..." Nói một hồi lại khóc.
Chung Văn Ngọc đau lòng sờ đầu Nhạc Duyệt, ánh mắt kiên định.
"Yên tâm đi, dì chắc chắn đòi công bằng cho con."
Nhạc Duyệt còn muốn nói gì, Chung Văn Ngọc trực tiếp chặn lại.
"Dì ra ngoài mua chút đồ ăn, tối nay con ở lại ăn cơm."
Nhạc Duyệt vội đứng lên, "Tối nay con còn công chuyện, không làm phiền dì nữa."
Chung Văn Ngọc liên tục níu giữ, Nhạc Duyệt thực không tiện cự tuyệt, đành gật đầu đồng ý.
Trì Giai Lệ ở phòng khác dỗ hai đứa con ngủ, lúc này con đã ngủ, Chung Văn Ngọc cũng ra ngoài, cô để xõa tóc đứng trước cửa, cười lạnh với Nhạc Duyệt.
"Giỏi thật! Chuyên nhắm hồng mềm mà bóp."
Nhạc Duyệt che giấu chột dạ, cố ra vẻ khó hiểu.
"Chị, chị nói gì vậy chứ?"
Trì Giai Lệ tùy tiện dùng một cái kẹp quấn tóc lên, phong phạm lãnh diễm tự nhiên hiển lộ.
"Tiên, nhân, yêu tam giới, giữa yêu và yêu còn phân biệt tam lục cửu đẳng, huống chi giữa chúng ta còn cách một cửa người, tiếng chị của ngài đây nên luận từ chỗ nào nhỉ?"

Mặt Nhạc Duyệt cứng đờ, tay run rẩy, một câu cũng nói không ra.
...
Ngủ một ngày một đêm ở phòng chăm sóc đặc biệt, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Trì Sính đã theo bác sĩ ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn một mình Khương Tiểu Soái trông coi, tuy tối qua bị Quách Thành Vũ cưỡng ép áp giải về nhà, nhưng Khương Tiểu Soái vẫn cả đêm không chợp mắt.

Hiện tại mang hai quầng thâm đen thui, không ngừng ngáp dài ngáp ngắn.
Giọng Ngô Sở Úy căng chặt gọi: "Tiểu Soái."
Khương Tiểu Soái chấn động, lập tức ghé lại gần Ngô Sở Úy.
"Tỉnh rồi? Cảm thấy thế nào? Ấm ức sao? Khó chịu sao? Muốn uống nước không? Có cần tôi gọi bác sĩ chính đến cho cậu không?"
Cánh tay cắm ống truyền dịch sờ sờ, cuối cùng cũng túm được tay Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái thấy con mắt ảm đạm không ánh sáng của Ngô Sở Úy, trong lòng chua xót, lại quan tâm hỏi han: "Có phải đặc biệt khó chịu không? Ôi...! bình thường đau đầu nóng sốt, đến chỗ tôi khám còn kêu mẹ ơi, đừng nói hiện tại như bây giờ."
Ngô Sở Úy mấp máy môi, cố gắng phun ra mấy chữ.
"Bắt được tên lái buôn đó chưa?"
Huyệt thái đương của Khương Tiểu Soái giật giật hai cái, ồn ào nửa ngày vẫn mong nhớ món tiền đó sao.
"Yên tâm đi, tối qua bắt được rồi."
Ngô Sở Úy lập tức có tinh thần, khẩn cấp hỏi: "Vậy tiền của tôi trở về chưa?"
"Cậu nói xem? Hắn cũng lấy tiền của Trì Sính, dám không giao lên sao? Tôi trộm nghe ngóng một chút, con số thẩm định tổn thất tài sản của cậu là hai trăm ngàn.

Nhóc con, cậu quả nhiên kiếm được."
Trong lòng Ngô Sở Úy trộm vui, còn giả vờ thâm trầm.
"Tạm chấp nhận được."
Khương Tiểu Soái cũng không biết nên cười hay không.
Tâm bệnh đã giải, Ngô Sở Úy mới nhớ tới Trì Sính.

"Anh ta đâu rồi?"
Khương Tiểu Soái nói, "Vừa bị bác sĩ gọi ra ngoài, tính ra đang nói chuyện bệnh tình của cậu."
"Đúng rồi, tôi bây giờ ra sao rồi?" Lúc này mới nhớ ra để hỏi.
Khương Tiểu Soái sầm mặt.

"Phế rồi."
Ngô Sở Úy khẩn trương, lồng ng.ực bị thương cũng bị ảnh hưởng, trên mặt hiện vẻ đau đớn.
"Ôi, đùa cậu thôi!" Khương Tiểu Soái vội an ủi, "Xương sụn bị gãy, trên cổ bị ngoại thương, không đáng ngại, dưỡng bệnh một tháng là khỏi."
Ngô Sở Úy yên tâm, nói nhiều như thế cũng khát nước, nhờ Khương Tiểu Soái rót giùm một ly.
Khương Tiểu Soái vừa rót nước vừa nói: "Hoạn nạn mới thấy chân tình a! Cậu không thấy gương mặt đó của uy mãnh tiên sinh đâu, nôn nóng đến biến dạng luôn.

Tôi nói này, anh ta vì cậu mà giết một con rắn cưng đó! Cậu phải bù đắp tổn thất tinh thần cho người ta đó."
Ngô Sở Úy nhíu chặt mày, ra vẻ nham hiểm không thèm giảng lý.
"Rắn của anh ta tổn thương tôi, mắc mớ gì tôi phải bù đắp? Nếu không phải anh ta do dự không chịu ra tay, tôi có bị quấn đến gãy xương không?"
Khương Tiểu Soái cắm ống hút vào miệng Ngô Sở Úy, "Mau uống nước đi!"
Ngô Sở Úy có vết thương trên cổ, nuốt cũng rất vất vả, uống một hớp nghỉ mất một lúc.
"Tiểu Soái, vẫn là anh tốt, những gì anh nói với tôi trên xe tôi đều nghe được.

Anh biết không? Có anh ở đó, trong lòng tôi đặc biệt yên ổn."
Trì Sính vừa về đến cửa, đúng lúc nghe được câu này.
Khương Tiểu Soái cảm giác sau lưng lạnh lẽo, liền biết ai kia đã về.
Trì Sính bình tĩnh đi đến trước giường bệnh, cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Khương Tiểu Soái.

Không đến ba phút, lực ý chí của Khương Tiểu Soái ầm ầm sụp đổ, đoan đoan chính chính đặt ly nước lên tủ đứng, nhanh chóng chuồn mất.
Ngô Sở Úy ngậm ống hút, nhìn chằm chằm Trì Sính.
Trì Sính cũng nhìn chằm chằm vào y.
Qua một lúc, Ngô Sở Úy cuối cùng nhịn hết nổi.
"Mau lên đi!"

Trì Sính vẫn trầm mặc không nói.
"Tôi còn chưa uống xong mà." Ngô Sở Úy lại nói.
Trì Sính cuối cùng cũng mở miệng.

"Uống nó làm gì? Cho cậu khát khô miệng, lần sau cậu mới biết cái gì nên nói, cái gì không nên nói." Cơn ghen lên rồi, cố tình muốn tìm không vui.
Ngô Sở Úy có chiêu, trực tiếp thò tay lấy, cố ý ra vẻ động đến vết thương.
"Thành thật chút!" Quả nhiên bị giáo huấn.
Giây tiếp theo, ly được bưng đến cạnh giường, ống hút cắ.m vào ly, chất lỏng ngọt ngào chảy vào khoang miệng, môi lưỡi khô nứt cũng được thấm ướt lại.

Ngừng một lát, lại hút một chút, cố gắng nuốt xuống, lại chờ một lát...!Trong bất tri bất giác, tay bưng ly của Trì Sính vẫn giữ yên trạng thái không động cũng đã hơn mười phút.
Cuối cùng, Ngô Sở Úy lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Thấy Ngô Sở Úy uống nước thôi cũng phí sức như thế, lửa trong lòng Trì Sính cũng bị dập tắt.
"Cổ còn đau không?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: "Không đau lắm."
"Ngực thì sao?"
"Không cảm thấy đau, chỉ là hơi nghẹn, cảm thấy như có thứ gì đó quấn lấy."
Trì Sính nắm tay Ngô Sở Úy, trong mắt lóe qua đau lòng.
"Xương sụn ở ngực của cậu bị gãy, phải quấn băng."
Ngô Sở Úy oán hận, "Tại sao còn đau trứng nữa."
Trên mặt Trì Sính cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, "Để tôi xem thử có bóp hư không."
Nói xong thò tay vào ổ chăn, một đường mò đến giữa chân Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy quá yếu, hành động bất tiện, chỉ có thể để mặc Trì Sính sờ mó.
"Không tốt." Trì Sính lộ vẻ khó coi, "Có một trái bị dẹp rồi."
Ngô Sở Úy cố gắng mắng một tiếng cút.
Trì Sính cười xấu xa, "Hay là ngắt xuống đi? Một dẹp một phồng rất khó coi!"
Ngô Sở Úy dựng mắt, trong mắt lộ vẻ hung tàn.
"Ông đây là người khỏe mạnh!"
Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cười, nụ cười xua tan mây mù trên trán..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận