Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Thoáng cái hai tháng trôi qua, xưởng mới của Ngô Sở Úy đã xây xong, và bắt đầu sản xuất hàng.
Vì công ty không ngừng mở rộng quy mô, không ngừng nâng cao lợi nhuận, càng lúc càng có danh tiếng trong giới tài chính, hội tuyển dụng cũng thu hút không ít sinh viên giỏi đến phỏng vấn.
Trong đó một người tên Lâm Ngạn Duệ đặc biệt được Ngô Sở Úy thưởng thức, dáng vẻ tháo vát, làm việc gì cũng dứt khoát nhanh chóng, chủ yếu là hai người nói chuyện hợp nhau.

Bình thường ở công ty đảm nhận chức trợ lý tổng giám đốc, giúp Ngô Sở Úy giải quyết một vài nhiệm vụ lặt vặt nhưng quan trọng, thỉnh thoảng còn làm tài xế cho y.
Lâm Ngạn Duệ rất sùng bái Ngô Sở Úy, vì hai người tốt nghiệp cùng một trường, lại cùng một khoa.

Hiện tại Ngô Sở Úy đã có công ty của riêng mình, Lâm Ngạn Duệ vẫn còn đang khổ sở phấn đấu.
"Tổng giám đốc Ngô, anh đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi hay nhắc về anh với mẹ, bà đặc biệt muốn gặp anh."
Ngô Sở Úy rất khách sáo: "Như vậy có phải không tiện lắm không."
Lâm Ngạn Duệ thấy vẻ mặt Ngô Sở Úy, cảm thấy có hy vọng, vội nói: "Vậy thì hôm nay đi, tôi gọi điện cho mẹ tôi, nói bà đi mua thức ăn bây giờ luôn."
"Khoan hãy gọi!" Ngô Sở Úy lấy di động ra: "Tôi phải xem thử có kế hoạch nào khác không."
Kế hoạch khác mà y nói, chính là trù bị trước, tránh cho Trì công tử nào đó thân như mãnh hổ, tim lại nhọn như kim, thủ đoạn thì đúng là đàn ông, nhưng lại rỗi hơi y hệt đàn bà đột nhiên xông vào nhà dân, dọa cho mẹ người ta gặp gì bất trắc.
Kết quả, y còn chưa gọi đi, Trì Sính đã gọi điện tới.
"Tối nay đơn vị có bữa tiệc, tôi phải tán gẫu với lãnh đạo rồi mới ra được, trễ một chút mới đến đón cậu."
Ngô Sở Úy vui vẻ ngay: "Anh cứ theo lãnh đạo đi uống đi, đến giờ tôi sẽ tới đón anh."
Nói xong, nhanh chóng cúp máy, ra hiệu ok với Lâm Ngạn Duệ.
Buổi tối tan ca, Lâm Ngạn Duệ lái xe, chở Ngô Sở Úy đến nhà hắn.
"Tổng giám đốc Ngô, điều kiện nhà tôi kém lắm, chỉ là mấy gian nhà trệt, anh đừng chê bai."
"Làm sao có chuyện đó được?" Ngô Sở Úy soi kính chiếu hậu chỉnh lại cà vạt, bâng quơ nói: "Nhà tôi cũng là mấy gian nhà trệt, đến bây giờ còn chưa mua nhà lầu mới."
Lâm Ngạn Duệ kinh ngạc: "Không thể nào đi? Anh giàu như thế, ngay cả nhà cũng không mua?"
"Ôi, bây giờ tùy tiện tìm một căn nhà vị trí tốt, không gian lớn thì đều hơn mười triệu.


Mới đây vừa mới có chút dư dả thì đều đem đi xây xưởng mới rồi, bây giờ lại phải nhập thiết bị, tiền hàng đợt trước cũng sắp đến kỳ, có chỗ nào không phải dùng tiền đâu?"
Ngô Sở Úy chỉ không nói, tiểu kim khố của y cũng có tiền, không lúc nào không ôm giấc mộng nhà quê dành tiền cưới vợ.
Lâm Ngạn Duệ gật đầu: "Cũng đúng, tôi luôn cho rằng công ty của anh đã sáng lập được vài năm rồi, bây giờ nghĩ lại mới nhận ra còn chưa đến một năm.

Thật ra phát triển được đến thế này, đã không hề đơn giản rồi."
Ngô Sở Úy lại bảnh chọe giơ ngón tay ra nhìn, móng tay được cắt rất chỉnh tề.
"Hơn nữa tôi mua nhà cũng không biết cho ai ở, mẹ tôi ở không quen, mỗi lần ở bên nhà chị hai tôi đều chưa được một tuần lễ đã chạy về, cảm thấy ngột ngạt không chịu nổi, không vui vẻ bằng nhà trệt.

Hơn nữa bà còn cho rằng tôi đang đi làm ở doanh nghiệp nhà nước, nếu tôi nói tôi mua nhà, chắc chắn bà sẽ cho rằng tôi mượn tiền để mua, sẽ không ngủ được vì nợ tiền nhà."
Lâm Ngạn Duệ rất ngạc nhiên: "Mẹ anh không biết anh mở công ty?"
"Không biết."
"Tại sao anh không cho bà biết."
Ngô Sở Úy thở dài, "Cậu không biết đâu, người vào thời đại của bà rất cứng nhắc, luôn cảm thấy thành thật đi làm mới bảo đảm.

Dù làm ăn có lớn thế nào, cũng có khả năng phá sản trong một đêm, bà rất thích lo lắng, tôi không dám cho bà biết."
"Mẹ tôi cũng thế." Lâm Ngạn Duệ nói: "Bây giờ bà vẫn còn trách tôi đã bỏ việc ở doanh nghiệp nhà nước, thật ra loại người không có quan hệ như tôi, chịu đựng ba năm trời ở doanh nghiệp nhà nước không có ích lợi, tiền lương không đến hai ngàn, còn không kiếm được nhiều bằng sạp đồ ăn của mẹ tôi, nhưng bà cảm thấy như vậy mới là thỏa dáng."
Ngô Sở Úy chỉ cười không nói.
Xe hơi chạy vào một con hẻm nhỏ, thật đúng như Lâm Ngạn Duệ đã hình dung, điều kiện nhà hắn quả thật không tốt lắm.

Hơn nữa trong vườn rất lộn xộn, chỗ nào cũng đặt đồ đạc bừa bãi chưa kịp thu dọn.


Trước cửa còn để một chiếc xe đồ ăn, phía trên đặt bếp lò nhỏ và nồi chén muôi bồn, nhìn là biết đồ bà Lâm dùng để bán.
Ngô Sở Úy lập tức nhớ đến những ngày tháng mình làm người bán hàng rong.
Nghe ngoài cửa có tiếng động, bà Lâm mặc áo khoác dính đầy dầu mỡ bước ra, vừa thấy Ngô Sở Úy liền sửng sốt, cảm thấy khá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
"Chào cô." Ngô Sở Úy mở miệng trước.
Bà Lâm bỏ xuống ánh mắt thăm dò, cười nói với Ngô Sở Úy: "Chào cậu chào cậu, mau vào nhà ngồi."
Lúc ăn cơm, bà Lâm vẫn luôn nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, sau đó bị Lâm Ngạn Duệ phát hiện, lập tức hỏi mẹ mình ngay: "Mẹ cứ luôn nhìn người ta làm gì?"
Bà Lâm nói: "Mẹ cảm thấy đã từng gặp qua cậu ta rồi."
"Mẹ gặp anh ta ở đâu được? Công ty người ta ở CBD, mẹ chỉ bán đồ ăn sáng ở khu thành tây, căn bản không đụng nhau được."
Nhưng Ngô Sở Úy lại mở miệng nói: "Đúng, cháu vẫn còn nhớ cô."
Lâm Ngạn Duệ kinh ngạc.
Ngô Sở Úy thản nhiên nhắc nhở bà Lâm: "Cô còn nhớ chứ? Lúc trước cháu cùng cô bày sạp bán đồ ăn sáng, vì cháu đến sớm, chiếm vị trí của cô, lúc đó cô còn rất tức giận."
Bà Lâm lập tức nhớ ra, thoáng cái lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Cậu...!cậu là thằng nhóc đó?"
Ngô Sở Úy cười gật đầu.
Bà Lâm quả thật không dám tin, cấp trên mà con trai bà mỗi ngày nhắc đến đều khó che giấu sùng bái, lại là thằng nhóc bán hàng mà lúc trước bà khinh thường nhất.

Lúc đó có một dạo Ngô Sở Úy là đề tài trong miệng bà, gặp người là nhắc, mỗi lần nhắc đến đều so sánh với con trai của mình, thổn thức bây giờ không đi học thì đúng là không có tương lai.
Những lời đã nói lúc đó, bây giờ bà Lâm nhớ đến, mặt già liền không biết phải giấu đi đâu.
"Một thanh niên khỏe mạnh, làm gì không tốt? Lại đến đây bán cháo...!có ăn học vẫn tốt hơn, con trai tôi tốt nghiệp khoa chính quy, hiện tại làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, mỗi ngày đều ngồi văn phòng, đâu có phải chịu cực thế này? Tôi nói này, đây chính là mạng nghèo trời sinh..."
Kết quả, kẻ bán hàng rong đã có tiền đồ, con trai bà lại chẳng ngóc đầu nổi trong doanh nghiệp nhà nước, còn đi kiếm miếng ăn từ kẻ mạng nghèo trời sinh.
Ngô Sở Úy lại chẳng ghi thù, đặc biệt khách sáo gắp một miếng thịt cho bà Lâm.

"Này, cô, cô ăn nhiều thêm đi."
Miếng thịt này, bà Lâm khó mà nuốt nổi.
Sau khi cơm no rượu say, Ngô Sở Úy ra khỏi nhà Lâm Ngạn Duệ, tâm trạng đặc biệt sảng khoái, không chỉ nở mày nở mặt với "đồng nghiệp cũ" một phen, mà quan trọng hơn là khi nhìn lại quá khứ mới phát hiện ra sự trưởng thành của mình.
Trải qua chuyển biến của một năm nay, gặp phải chuyện gì y cũng không còn nôn nóng bất an như trước kia nữa, dù vấn đề có lớn cũng có thể ung dung đối mặt.

Cuộc sống luôn phát triển về hướng tích cực, mỗi ngày đều tràn đầy tốt đẹp.
Lái xe đến trước khách sạn, nhìn đồng hồ tình nhân, hơn bảy giờ một chút.
Trì Sính gọi điện nói, trễ nhất là tám giờ hắn sẽ ra.
Thế là, Ngô Sở Úy rất tự nhiên chỉnh đồng hồ đến tám giờ.
Y bên này điều chỉnh, bên kia đồng hồ của Trì Sính cũng chỉnh theo.
Bữa tiệc này tuy nói là tiệc của đơn vị, nhưng thật ra lại giống một bữa tiệc gia đình, vì Lý Chi Linh mời Trì Sính đến nhà ăn cơm bị từ chối, vì thế mới nghĩ ra cách này.

Năn nỉ ba cô ta tổ chức một bữa tiệc, gọi thêm vài lãnh đạo làm bài trí, lúc này mới mời được Trì đại công tử.
Trì Sính uống rượu được một nửa, theo thói quen nhìn đồng hồ, đã tám giờ rồi.
Lập tức đứng dậy cáo từ: "Cục trưởng Lý, tôi còn việc bận, phải đi trước rồi."
Lý Chi Linh vẫn chưa nói được với Trì Sính mấy câu, chưa chuốt say được hắn, sao nỡ để hắn đi?
"Nhanh vậy sao?! Em còn có chuyện chưa nói với anh mà."
Trì Sính thờ ơ đáp: "Hôm khác đi."
Lý Chi Linh kéo tay áo ba mình, nhờ ông giúp giữ người lại.
Kết quả, cục trưởng Lý vừa mở miệng, chân Trì Sính đã bước ra ngoài cửa, không chừa lại cho ông một chút không gian nào để thi triển tình thương của cha.
Lý Chi Linh không nản chí, lại đuổi theo ra ngoài.
Trì Sính đã ra đến trước cửa khách sạn, đang xuống bậc thang, đột nhiên một cỗ lực mạnh ập đến lưng.

Nếu không phải bước chân Trì Sính rất vững, thì đã bị Lý Chi Linh đụng cho té xuống bậc thang.
Lý Chi Linh lúng túng chỉnh lại quần áo, ngực phập phồng thở d.ốc.
"Xin lỗi, chạy nhanh quá."

Trì Sính không nói gì, tiếp tục bước xuống.
Lý Chi Linh lại đuổi theo, cứng đầu nói đùa.
"Anh đi nhanh thật đó."
Trì Sính đứng lại khi cách xe Ngô Sở Úy chưa đến hai mét, hỏi Lý Chi Linh: "Cô còn có việc gì sao?"
Lý Chi Linh lắc đầu, cố gắng cười ngọt hơn một chút.
"Không có việc gì, chỉ là muốn ra tiễn anh thôi."
"Vậy thì tiễn đến đây thôi, xe đón tôi đã đến rồi."
Trì Sính lên xe, Lý Chi Linh vẫn không vào trong, đứng gần đó vẫy tay với Trì Sính trong xe, từ lúc Ngô Sở Úy quay đầu xe đến khi chạy đi, Lý Chi Linh vẫn không buông tay xuống.
Tuy tướng mạo của Lý Chi Linh bình thường, Ngô Sở Úy chỉ từng gặp cô một lần, nhưng vừa nhìn đã nhận ra.

Đây không phải là cô gái hai tháng trước, dùng tướng mạo xoa dịu cảm xúc của mình sao?
Cố ý hỏi Trì Sính: "Cô gái đó là ai vậy? Nhan sắc tầm thường như vậy cũng dám ra tiễn anh, tố chất tâm lý thật không tồi nha!"
Trì Sính nói: "Con gái của cục trưởng Lý."
Lòng Ngô Sở Úy nổi sóng cuồn cuộn, nhưng ngoài mặt vẫn ung dung, không hỏi thêm câu nào nữa.
Trì Sính lại hỏi Ngô Sở Úy: "Thời gian tăng ca còn có thể chỉnh lại tóc?"
Ngô Sở Úy giật mình: "Ánh mắt anh có thể đừng tốt như vậy được không, tôi chỉ phát hiện tóc hai bên không bằng nhau, nên có cắt chút ít thôi mà, tổng cộng không đến mười sợi tóc!"
"Kết quả mười sợi tóc đó còn rớt hết vào trong cổ, đúng không?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nhún vai, khó trách vừa rồi luôn cảm thấy ngứa, thì ra là chưa phủi sạch.
"Thổi giúp tôi đi." Ngô Sở Úy nói.
Kết quả, Trì Sính thổi một cái, Ngô Sở Úy tránh một cái, Trì Sính thổi một cái, Ngô Sở Úy tránh một cái.
Trì Sính bất đắc dĩ chỉ có thể ấn cổ Ngô Sở Úy lại, dùng bàn tay thô ráp lấy từng sợi tóc vụn bên trong ra.
Buổi tối lúc thân mật, Ngô Sở Úy lén chỉnh đồng hồ lại đúng giờ.
Chỉ có chỉnh giờ lại vào lúc này, mới không bị Trì Sính phát hiện, vì hắn vừa nhìn đồng hồ, sẽ cảm thấy vui quên trời đất.
"Mới giờ này thôi sao? Vậy chúng ta làm một phát nữa.".

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận