Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Lý Vượng dùng ánh mắt ám thị Quách Thành Vũ, có cần đón tiểu Long qua không?
"Nhìn tên đó như vậy, tám chín phần đã nghe tin rồi. Cậu còn tìm hàng giả đến, tưởng sẽ lừa được cậu ta sao?"
Lý Vượng quay đầu bỏ đi.
Trì Sính vẫn cười như cũ trêu cợt Quách Thành Vũ: "Không nỡ thì thôi đi."
"Không có gì." Quách Thành Vũ hung tợn ôm cổ Trì Sính: "Hai ta còn phân ai với ai chứ!"
Cửa sắt trên hồ đấu rắn được mở ra, hai thủ hạ của Trì Sính bước vào, ôm mãng xà dài hơn năm mét ra ngoài, đặt xuống đất. Mãng xà cũng trúng độc rồi, nếu không mau trị liệu, không bao lâu sẽ đi đời.
Quách Thành Vũ bước đến, cúi người xuống, trong lúc hai người bên cạnh không chút phòng bị, một con dao đâm vào chỗ bảy tấc của mãng xà.
Đuôi mãng xà vung mạnh lên, tàn bạo quất trúng sau ót một người, người này suýt nữa ngất đi.
"Cậu muốn làm gì?" Một người khác kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không nói gì, mũi dao rạch một đường dài ở bụng mãng xà, cắt một miếng thịt bên trong, rồi thong dong rút dao ra, bỏ vào miệng.
Trì Sính đứng bên cạnh nhìn, mắt báo trợn tròn.
Ai cũng biết, chỗ của Trì Sính quyết không cho phép giết rắn, càng không cho phép ăn rắn.
Quách Thành Vũ bập bập môi, cười không phúc hậu nói: "Thật khó nhai..." Nói xong lại cắt một miếng, đưa mũi dao cho Trì Sính: "Cậu có muốn nếm thử không?"
Người ngồi xổm bên cạnh tức giận: "Chỗ chúng tôi không được ăn thịt rắn!"
Quách Thành Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Tôi cũng không ăn thịt rắn của các người! Tôi ăn con hổ mang chúa của mình mà, đặt trong bụng rắn của các người, không mổ bụng ra làm sao tìm chứ? Vạn nhất nhìn không rõ, mổ lộn thịt rắn nhà các người, thủ lĩnh các người còn không trở mặt với tôi sao?"
Trì Sính không nói một câu, cứ nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ như thế, nhìn cũng có mười phút.
Người được đưa đến sau đó là nam, chính là tiểu Long trong miệng Lý Vượng, Quách Thành Vũ khó khăn lắm mới theo đuổi được, năm nay mới hai mươi, còn đang đi học. Cậu nhóc quả thật xinh đẹp, Trì Sính có dạng tuyệt sắc nào chưa từng gặp qua? Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cậu ta mấy giây.
"Cậu cũng khoái dạng này à?" Trì Sính cố ý chế nhạo.
Quách Thành Vũ đáp lại dung tục dễ hiểu: "Chỉ cần nửa thân dưới có lỗ, tôi đều thích."
Trì Sính cười ha ha, rảo bước vào nhà.
Quách Thành Vũ nhìn tiểu Long, trong cổ họng cứ như bị gâm vô số cây kim, cực kỳ khó chịu.
"Đó là anh em tốt của tôi, cậu vào nói chuyện với cậu ta đi."
Tiểu Long chỉ đáp lại Quách Thành Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc, sau đó tùy tiện vào nhà.
Quách Thành Vũ và Lý Vượng đứng bên ngoài, không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng ngâm nga quen thuộc, không có chút cưỡng ép và lạc điệu nào.
Lý Vượng ném đầu thuốc xuống đất, nghiền mạnh vài cái.
"Té ra lại lẳng lơ như thế? Mới chưa bao lâu, cậu nghe tiếng thử xem."
Quách Thành Vũ lạnh mặt: "Đm tao có tai."
Lý Vượng không nói nữa.
Hai chân tiểu Long bị buộc lên thành giường, Trì Sính động eo tại đó, tiểu Long bị làm đến khóc, mông lắc lư qua lại, sau khi bị Trì Sính đét vài cái thật vang, thì khóc đến gần như không thở nổi.
Quách Thành Vũ nghe rõ ràng, tiểu Long khóc xin tha, xin được hung hăng làm.
Trên giường của hắn, chưa từng nghe thấy động tĩnh như thế.
Lý Vượng dòm vào cửa sổ thủy tinh, thầm chửi 'đm', hắn lần đầu tiên thấy một người đàn ông bắn pháo mà đao to búa lớn, khí thế hào hùng, sảng khoái lâm li như thế.
Qua một lát, giọng Trì Sính vang lên.
"Quách tử, hay đổi sang cậu đi? Tôi thấy cậu ta không vui vẻ để tôi làm!"
Quách Thành Vũ không đáp lời, hắn biết dụng ý của Trì Sính.
Quả nhiên, tiếng khẩn cầu của tiểu Long vang lên ngay sau đó: "Đừng..."
Quách Thành Vũ chỉ có một suy nghĩ, Trì Sính, tôi thao mẹ cậu!
Trì Sính xong chuyện vừa kéo quần vừa ra ngoài, trên mặt là thoải mái và hài lòng sau khi phát tiết, lòng bàn tay to rộng vỗ lên vai Quách Thành Vũ, nói: "Cậu ta ngất rồi."
Lý Vượng ở bên cạnh hỏi Quách Thành Vũ: "Vậy chúng ta có đón tiểu Long về không?"
Quách Thành Vũ cười, cười đến mức Lý Vượng phải khiếp đảm.
"Cậu còn đón đi được nữa sao?"
Nói xong câu này, Quách Thành Vũ búng ngón tay về phía Trì Sính, lái xe bỏ đi.
"Nhìn tên đó như vậy, tám chín phần đã nghe tin rồi. Cậu còn tìm hàng giả đến, tưởng sẽ lừa được cậu ta sao?"
Lý Vượng quay đầu bỏ đi.
Trì Sính vẫn cười như cũ trêu cợt Quách Thành Vũ: "Không nỡ thì thôi đi."
"Không có gì." Quách Thành Vũ hung tợn ôm cổ Trì Sính: "Hai ta còn phân ai với ai chứ!"
Cửa sắt trên hồ đấu rắn được mở ra, hai thủ hạ của Trì Sính bước vào, ôm mãng xà dài hơn năm mét ra ngoài, đặt xuống đất. Mãng xà cũng trúng độc rồi, nếu không mau trị liệu, không bao lâu sẽ đi đời.
Quách Thành Vũ bước đến, cúi người xuống, trong lúc hai người bên cạnh không chút phòng bị, một con dao đâm vào chỗ bảy tấc của mãng xà.
Đuôi mãng xà vung mạnh lên, tàn bạo quất trúng sau ót một người, người này suýt nữa ngất đi.
"Cậu muốn làm gì?" Một người khác kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không nói gì, mũi dao rạch một đường dài ở bụng mãng xà, cắt một miếng thịt bên trong, rồi thong dong rút dao ra, bỏ vào miệng.
Trì Sính đứng bên cạnh nhìn, mắt báo trợn tròn.
Ai cũng biết, chỗ của Trì Sính quyết không cho phép giết rắn, càng không cho phép ăn rắn.
Quách Thành Vũ bập bập môi, cười không phúc hậu nói: "Thật khó nhai..." Nói xong lại cắt một miếng, đưa mũi dao cho Trì Sính: "Cậu có muốn nếm thử không?"
Người ngồi xổm bên cạnh tức giận: "Chỗ chúng tôi không được ăn thịt rắn!"
Quách Thành Vũ liếc mắt nhìn hắn: "Tôi cũng không ăn thịt rắn của các người! Tôi ăn con hổ mang chúa của mình mà, đặt trong bụng rắn của các người, không mổ bụng ra làm sao tìm chứ? Vạn nhất nhìn không rõ, mổ lộn thịt rắn nhà các người, thủ lĩnh các người còn không trở mặt với tôi sao?"
Trì Sính không nói một câu, cứ nhìn chằm chằm Quách Thành Vũ như thế, nhìn cũng có mười phút.
Người được đưa đến sau đó là nam, chính là tiểu Long trong miệng Lý Vượng, Quách Thành Vũ khó khăn lắm mới theo đuổi được, năm nay mới hai mươi, còn đang đi học. Cậu nhóc quả thật xinh đẹp, Trì Sính có dạng tuyệt sắc nào chưa từng gặp qua? Nhưng ánh mắt vẫn dừng lại trên người cậu ta mấy giây.
"Cậu cũng khoái dạng này à?" Trì Sính cố ý chế nhạo.
Quách Thành Vũ đáp lại dung tục dễ hiểu: "Chỉ cần nửa thân dưới có lỗ, tôi đều thích."
Trì Sính cười ha ha, rảo bước vào nhà.
Quách Thành Vũ nhìn tiểu Long, trong cổ họng cứ như bị gâm vô số cây kim, cực kỳ khó chịu.
"Đó là anh em tốt của tôi, cậu vào nói chuyện với cậu ta đi."
Tiểu Long chỉ đáp lại Quách Thành Vũ bằng ánh mắt nghi hoặc, sau đó tùy tiện vào nhà.
Quách Thành Vũ và Lý Vượng đứng bên ngoài, không bao lâu, trong phòng truyền đến tiếng ngâm nga quen thuộc, không có chút cưỡng ép và lạc điệu nào.
Lý Vượng ném đầu thuốc xuống đất, nghiền mạnh vài cái.
"Té ra lại lẳng lơ như thế? Mới chưa bao lâu, cậu nghe tiếng thử xem."
Quách Thành Vũ lạnh mặt: "Đm tao có tai."
Lý Vượng không nói nữa.
Hai chân tiểu Long bị buộc lên thành giường, Trì Sính động eo tại đó, tiểu Long bị làm đến khóc, mông lắc lư qua lại, sau khi bị Trì Sính đét vài cái thật vang, thì khóc đến gần như không thở nổi.
Quách Thành Vũ nghe rõ ràng, tiểu Long khóc xin tha, xin được hung hăng làm.
Trên giường của hắn, chưa từng nghe thấy động tĩnh như thế.
Lý Vượng dòm vào cửa sổ thủy tinh, thầm chửi 'đm', hắn lần đầu tiên thấy một người đàn ông bắn pháo mà đao to búa lớn, khí thế hào hùng, sảng khoái lâm li như thế.
Qua một lát, giọng Trì Sính vang lên.
"Quách tử, hay đổi sang cậu đi? Tôi thấy cậu ta không vui vẻ để tôi làm!"
Quách Thành Vũ không đáp lời, hắn biết dụng ý của Trì Sính.
Quả nhiên, tiếng khẩn cầu của tiểu Long vang lên ngay sau đó: "Đừng..."
Quách Thành Vũ chỉ có một suy nghĩ, Trì Sính, tôi thao mẹ cậu!
Trì Sính xong chuyện vừa kéo quần vừa ra ngoài, trên mặt là thoải mái và hài lòng sau khi phát tiết, lòng bàn tay to rộng vỗ lên vai Quách Thành Vũ, nói: "Cậu ta ngất rồi."
Lý Vượng ở bên cạnh hỏi Quách Thành Vũ: "Vậy chúng ta có đón tiểu Long về không?"
Quách Thành Vũ cười, cười đến mức Lý Vượng phải khiếp đảm.
"Cậu còn đón đi được nữa sao?"
Nói xong câu này, Quách Thành Vũ búng ngón tay về phía Trì Sính, lái xe bỏ đi.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận