Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Xem rắn xong, Quách Thành Vũ mời Uông Thạc đến hoa viên ngoài sân uống trà.
Hai người ngồi đối diện, Uông Thạc đánh giá toàn thân Quách Thành Vũ một lượt, không biết có thấy được cái gì hay không, đột nhiên mỉm cười đầy hàm ý.
"Cười cái gì?" Quách Thành Vũ hỏi.
Uông Thạc nói: "Sao cậu càng lớn càng rút thế này?"
"Cái gì là càng lớn càng rút?" Quách Thành Vũ khó hiểu: "Chiều cao của tôi không rút mà? Năm cậu đi tôi cao một mét bảy tám, hiện tại một mét tám hai, nói sao thì cũng cao hơn mấy cm đó."
"Tôi không phải nói chiều cao, tôi nói gương mặt này."
"Mặt?"
Uông Thạc gật đầu: "Tôi nhớ rõ, trước kia lúc còn đi học, trong ba chúng ta cậu thuộc dạng già nhất.

Lúc đó hai chúng tôi luôn lấy chuyện này ra đùa cậu, nói cậu mười bảy mười tám mà giống hệt như hai mươi mấy.

Bây giờ chúng ta đã sắp ba mươi rồi, cậu ngược lại giống như mới hai mươi, không phải là càng lớn càng rút sao?"
"Thì ra là chuyện này à." Quách Thành Vũ đùa: "Đó là vì cậu lão hóa quá nhanh."
Uông Thạc bất đắc dĩ xoa xoa mặt, thở dài: "Không sai, mấy năm nay ở nước ngoài toàn chịu tội thôi."
"Chả thấy ai vô liêm sỉ như cậu." Quách Thành Vũ cười lạnh: "Cậu là người tiêu dao nhất, già nhanh là do thiếu đức."
Uông Thạc không để ý cười cười, gác chân lên ban công, đầu tựa vào một cột đèn, toàn thân tìm không ra một khúc xương nào.

Hoàn toàn không giống tư thế ngồi của người, mà giống một con rắn.
"Tôi phát hiện cậu ra ngoài nhiều năm, âm điệu Bắc Kinh không hề giảm." Quách Thành Vũ nói.
Uông Thạc híp mắt, lười biếng nói: "Tôi đã trở về nửa năm rồi."
Điều này thật sự khiến Quách Thành Vũ chấn động.
"Nói thế, lúc tết cậu đã về rồi?"
Uông Thạc ừ một tiếng.
Hóa ra lời nói dối mà Khương Tiểu Soái chế ra để giúp Trì Sính tóm được Ngô Sở Úy, lại trở thành sự thật, Quách Thành Vũ không khỏi cảm khái: "Cậu mai phục thật đủ sâu."
"Cái gì mà mai phục hả?" Uông Thạc nói không đau không ngứa, "Ở Bắc Kinh tôi cũng có nhà, sao không thể quay về ở chứ?"
Quách Thành Vũ nhếch môi: "Nhưng tôi đoán cậu cũng sắp về rồi."

Uông Thạc liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Sao lại đoán được?"
Quách Thành Vũ châm một điếu thuốc, vừa hút vừa không mặn không nhạt nói: "Con ngựa bị ghìm sáu năm đã được người ta giải thoát, nếu cậu còn không về truy đuổi, ngựa sẽ bị người ta dắt đi, cậu muốn đuổi cũng không kịp nữa."
"Không cần!" Uông Thạc đưa tay ngăn cản, "Nếu tôi thật sự muốn truy đuổi, nửa năm trước đã ra tay rồi, không cần đợi đến bây giờ.

Lúc đó muốn truy đuổi chỉ là chuyện giành lại dây cương, bây giờ cho dù có giành lại dây cương, ngựa cũng không đi theo tôi nữa rồi."
"Cậu không phải rất thích chơi trò mạo hiểm sao?"
Uông Thạc nói: "Vài ngày nữa tôi sẽ về nước."
Quách Thành Vũ híp mắt: "Cậu không gặp Trì Sính một lần rồi đi sao?"
"Có gặp hay không cũng vậy."
Quách Thành Vũ vê đầu thuốc, thờ ơ nói: "Cậu đi không được."
Thái độ của Uông Thạc vẫn biếng nhác: "Sao cậu biết."
"Tôi biết." Nói rất trịnh trọng.
Qua rất lâu, trên môi Uông Thạc mới xuất hiện nụ cười.
"Quách tử, tôi đặc biệt ghét độ thông minh của cậu, thật làm người ta ưa không nổi."
Hai người lại nói chuyện một lát, Uông Thạc đứng lên tạm biệt.
Trên đường ra cửa, Uông Thạc nhìn trúng một con rắn độc màu đen.
"Con rắn đó không tệ, tặng tôi đi."
"Không phải vài ngày nữa cậu sẽ về nước sao?" Quách Thành Vũ cố ý nhắc nhở: "Con rắn này rất độc, cậu lấy khỏi chỗ tôi cũng không mang về được, dứt khoát để nuôi ở đây đi."
Uông Thạc cân nhắc một chút: "Cũng đúng."
Khương Tiểu Soái đúng lúc qua đây tìm Quách Thành Vũ, từ rất xa đã thấy Uông Thạc và Quách Thành Vũ đi về phía này.
"Người yêu của tôi." Quách Thành Vũ chỉ cho Uông Thạc.
Uông Thạc liếc nhìn Khương Tiểu Soái, vỗ mạnh một cái lên vai Quách Thành Vũ.
"Có phúc nha, ánh mắt nhóc này rất thuần."
"Nhóc?" Quách Thành Vũ cười gằn: "Lớn hơn cậu một tuổi đó."
Uông Thạc không khỏi cảm khái: "Hai người các cậu đúng là xứng đôi, đứng chung với nhau cứ như mấy đứa nhóc vậy."
"Có cần giới thiệu cho hai người làm quen không?" Quách Thành Vũ hỏi.
Uông Thạc: "Không cần, tôi sợ tôi nhìn trúng cậu ta."

Nói xong, nhanh chóng tránh khỏi Quách Thành Vũ, đi song song vượt qua Khương Tiểu Soái.
Uông Thạc đi rồi, Khương Tiểu Soái còn đặc biệt quay đầu nhìn y, tùy tiện hỏi Quách Thành Vũ: "Lại có một người đến xem vườn sao?"
"Cái gì mà xem vườn?" Quách Thành Vũ nói: "Đó là bạn học cũ của tôi."
Khương Tiểu Soái cho một đánh giá đúng trọng tâm: "Tướng mạo thật giống phục vụ."
"Phải." Quách Thành Vũ cười, "Lúc trước cũng phục vụ Trì Sính ba năm rồi."
Khương Tiểu Soái dại ra, rất nhanh đã phản ứng lại, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.
"Uông Thạc?"
Quách Thành Vũ nhéo mặt Khương Tiểu Soái: "Thông minh."
Khương Tiểu Soái có vẻ như lâm đại địch.
Quách Thành Vũ cảm thấy ngọt ngào, cố ý hỏi: "Sao rồi? Có cảm giác nguy cơ?"
Khương Tiểu Soái hừ lạnh: "Đây là tình địch của anh, tôi đang lo cho anh."
Ban đầu Quách Thành Vũ chưa kịp hiểu ra, sau đó suy xét lại, mới vỡ lẽ câu nói của Khương Tiểu Soái có ý gì.

Hóa ra vẫn còn đang chui vào trong ngõ cụt thế à!
Đang rầu, một nhân viên chăm sóc rắn đột ngột vội vã chạy vào.
"Ngài Quách, không tốt rồi, Bò Cạp Đen không biết mắc chứng gì, liều mạng chui ra khỏi vườn, cản thế nào cũng không được.

Đợi khi tôi đeo bao tay phòng hộ muốn bắt nó, nó đã chạy mất dạng rồi."
Bò Cạp Đen chính là con rắn mà Uông Thạc nhìn trúng, Quách Thành Vũ không cần đoán cũng biết, con rắn đó nhất định đã bị Uông Thạc dụ đi rồi.

Rắn mà y nhìn trúng, không có con nào không đi theo y.
"Được rồi, anh đi trước đi."
Nhân viên chăm sóc rắn lo âu: "Ngài Quách, ngài nói xem nó chui ra ngoài có đi cắn người hay không? Con rắn đó có độc tính rất mạnh, nếu không tôi ra ngoài tìm thử xem sao?"
"Không cần tìm." Thái độ của Quách Thành Vũ rất rõ ràng, "Nó sẽ không chạy lung tung khắp nơi, anh làm việc của anh đi."
Buổi chiều, Ngô Sở Úy đang ở phòng làm việc điền biểu, thư ký đến gõ cửa.
"Tổng giám đốc, bác sĩ Khương đến."

Ngô Sở Úy nói: "Mời anh ta vào."
Không bao lâu, Khương Tiểu Soái xuất hiện trong tầm mắt.
Ngô Sở Úy duỗi lưng, đặt mông lên sô pha, gọi Khương Tiểu Soái qua.
Ánh mắt Khương Tiểu Soái âm trầm, giống như trúng tà.
Ngô Sở Úy phát hiện Khương Tiểu Soái bất thường, ôm mạnh tay hắn, hỏi: "Sao vậy hả?"
"Hôm nay tôi gặp phải một người ở vườn rắn của Quách Thành Vũ." Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy không mấy bận tâm: "Ai vậy?"
"Cậu phải chuẩn bị tâm lý đi." Khương Tiểu Soái lộ vẻ lo sợ.
Ngô Sở Úy rất khó hiểu: "Rốt cuộc là ai hả?"
"Người yêu xưa của Trì Sính, ngài Uông."
Ngô Sở Úy cắt một miếng dưa hấu đông lạnh lên cắn, nói với Khương Tiểu Soái: "Rất giải khát, ăn một miếng đi."
Ra vẻ muốn cắt cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái ấn tay y lại, nói: "Tôi không đùa với cậu."
"Tôi biết!" Ngô Sở Úy huênh hoang nói: "Về thì về thôi, anh ta về thì mắc mớ gì đến hai chúng ta? Lẽ nào còn vì một người không quen biết, ngay cả dưa hấu cũng không ăn?"
Sự bình tĩnh của Ngô Sở Úy khiến tâm trạng Khương Tiểu Soái thoáng chốc trở nên thoải mái hơn nhiều, xem ra sự lo lắng của hắn là dư thừa, đồ đệ của hắn cường đại hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Vui vẻ ăn hai miếng dưa hấu, Ngô Sở Úy hỏi Khương Tiểu Soái: "Maldives vui không?"
"Chỗ đó có gì mà vui, chỉ có phong cảnh đẹp, thích hợp nghỉ ngơi và nghỉ mát.

Không có khu vui chơi cỡ lớn gì, người bình thường đến đó chỉ để sưởi nắng, đọc sách, ngủ.

Ôi, đúng rồi, ngâm nước, câu cá còn có một vài trò chơi trên nước cũng có thể chơi."
Ngô Sở Úy trưng vẻ thèm khát: "Thật muốn đi nha!"
"Cậu bảo Trì Sính đi cùng cậu đó, nhân viên công vụ như họ có rất nhiều thời gian rảnh đúng không?" Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy thở dài: "Anh ta có nhưng tôi không có."
"Cậu có thể tìm người quản lý thay cậu, đây là công ty cỡ lớn rồi, không có cậu thì không vận hành được hay sao?"
"Có thể vận hành thì có thể vận hành, nhưng không phải tôi sợ làm lỡ chuyện sao?"
Khương Tiểu Soái cũng mệt thay cho Ngô Sở Úy: "Cậu lại không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, liều mạng như thế làm gì?"
"Tôi phải xây dựng một vùng giang sơn cho con trai của tôi đó!" Ánh mắt Ngô Sở Úy nóng cháy, "Tôi muốn cho con trai của tôi trở thành cậu ấm, anh xem cuộc đời Trì Sính có phải rất đầy đủ không! Tôi cũng muốn con trai tôi giống như hắn."
Khương Tiểu Soái bật cười: "Con trai ở đâu ra hả?"
"Vợ tôi sinh cho tôi đó!"
"Lại nữa rồi."

Buổi tối, Trì Sính và Ngô Sở Úy cùng ăn mì sốt tương, mì là do bà Ngô làm, tương là do Chung Văn Ngọc nấu.

Trì Sính phụ trách luộc mì, Ngô Sở Úy phụ trách bào sợi dưa leo.
Mỗi lần Trì Sính đều sẽ trộn mì cho Ngô Sở Úy ăn, nhìn thì rất săn sóc, thật ra chỉ là không muốn để Ngô Sở Úy lén lút thêm tương ớt.

Ngô Sở Úy vừa ăn cay sẽ thượng hỏa, táo bón cộng thêm lở miệng, hai cái miệng trên dưới đều không cách nào dùng, Trì Sính làm sao chịu?
"Thêm cho tôi chút tương ớt." Ngô Sở Úy quả nhiên mở miệng yêu cầu.
Trì Sính không để ý đến y, trộn xong đưa chén qua cho y.
Ngô Sở Úy không động, dùng ánh mắt trông mong nhìn Trì Sính thêm một muỗng tương ớt thật đầy vào chén của hắn.
"Có phải cậu muốn để tôi nhét cho cậu không?" Thái độ của Trì Sính rất cứng.
Ngô Sở Úy vẫn không động đũa.
Trì Sính ăn một mình, một chén mì đã vào bụng, mì của Ngô Sở Úy thì vẫn bị bỏ đó.
"Tương mẹ tôi nấu mỗi lần đều bỏ rất nhiều thịt, không ăn sẽ thiệt đó." Trì Sính hạ giọng đi nhiều.
Ngô Sở Úy vẫn cứng đầu: "Mì không có tương ớt ăn không ngon."
Lại một chén mì vào bụng, Trì Sính đảo mắt nhìn đối diện, mì đều đã dính thành tảng rồi.
Trầm giọng nói: "Đưa chén qua đây."
Ngô Sở Úy vui vẻ đẩy chén qua.
Trì Sính cảnh cáo: "Chỉ có thể cho một ít."
Ngô Sở Úy gật đầu.
Bình thường Ngô Sở Úy có thể ăn ba chén lớn, hôm nay lại chỉ ăn hai chén rưỡi, còn nửa chén cố ý để lại đó.
Trì Sính hỏi: "Có việc?"
"Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ vừa mới từ Maldives về."
Trì Sính thờ ơ nói: "Lần trước tôi hỏi cậu có muốn đi du lịch không, là cậu nói không đi."
"Tôi không rảnh." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính gác đũa, nhìn Ngô Sở Úy nói: "Thế này đi, đợi công ty cậu cho nghỉ phép năm, tôi dẫn cậu đi Hawaii lướt sóng."
Mắt Ngô Sở Úy sáng rỡ: "Thật sao?"
"Lừa cậu làm gì?"
Ngô Sở Úy vừa vui lên, nửa chén mì còn lại rất nhanh đã bị hút sạch.

.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận