Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

*Thành quản: Người chấp pháp địa phương, nhiệm vụ chủ yếu là xua đuổi dân đầu đường xó chợ và người bán rong, kiểm tra các loại giấy tờ, là một dạng của lực lượng cảnh sát.

Trì Sính ban ngày ở lì trong phòng đùa giỡn với con rắn nhỏ dễ thương, buổi tối thì đùa tình với kẻ khác, sống cuộc sống như hoàng thượng. Tiếc rằng, hoàng thượng này không làm được bao nhiêu ngày, đã bị một cuộc điện thoại cắt đứt.

"Ba con nhập viện rồi, mau về nhà."

Trì Sính bỏ di động xuống, hai chân mày chau lại thật chặt.

Tay tiểu Long còn đang ma sát ở khu cỏ dưới bụng Trì Sính, thấy sắc mặt hắn không tốt, miệng nhỏ hơi chu lên, thăm dò: "Sao thế?"

Trì Sính đẩy tiểu Long sang một bên: "Không phải chuyện của cậu." Tư thế muốn đứng dậy xuống giường.

Tiểu Long nhanh chóng ôm tay Trì Sính, hai chân tách ra cưỡi lên người hắn, ánh mắt trêu cợt.

"Để em giúp anh ra trước, nếu không rất khó chịu."

Trì Sính nhìn tiểu Long một hồi, đột nhiên lật cậu ta lại, trực tiếp cưỡi lên mặt cậu ta, cự vật đâm vào họng tiểu Long, qua loa kết thúc rồi mặc quần áo xuống giường.

Tiểu Long nhìn Trì Sính ra ngoài rồi, mới dám nhổ bọt máu trong miệng ra.

"Chăm sóc đám rắn." Trì Sính dặn dò hai thủ hạ.

Hai người đồng loạt gật đầu, nhìn Trì Sính lái xe đi.

Tuy đã thực hiện biện pháp đề phòng, nhưng Trì Sính vẫn không yên tâm với một bảo bối, đó chính là con mãng xà lục (Morelia viridis) đã theo hắn sáu năm. Từ khi Trì Sính bắt đầu nuôi rắn, con mãng xà lục này vẫn luôn theo hắn, bất luận có đi đâu, Trì Sính đều phải mang nó theo.

Trì Sính còn đặt cho con mãng xà lục này một tên gọi thân mật, là Túi Dấm Nhỏ.

Rắn đúng như tên, Túi Dấm Nhỏ quả thật rất ghen tỵ, nó nhiều năm bá chiếm ổ chăn của Trì Sính. Người khác lên giường có thể, làm chuyện đó nó cũng không cản, chính là đừng mơ chui vào trong ổ chăn của Trì Sính. Một khi lãnh địa của nó bị chiếm, ông tổ rắn này sẽ lập tức quấn lấy kẻ đó siết chết.

Trì Sính hay mặc áo xám, Túi Dấm Nhỏ cả người xanh lục, quấn lên thân thể thẳng tắp của Trì Sính, giống như nương tựa một cây đại thụ. Đầu nó lắc lư qua lại lúc bị ngón tay Trì Sính trêu chọc, nhân lúc Trì Sính không chú ý nó liền liếm lên mặt hắn.

"Ha ha ha..." Trì Sính cười sờ đầu Túi Dấm Nhỏ: "Tao chẳng yêu thích ai, chỉ yêu thích mày."

Cái đuôi của Túi Dấm Nhỏ lấy lòng cọ cọ lên bụng Trì Sính.

Đến nhà, tài xế dừng xe lại, Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ xuống xe.

Chung Văn Ngọc (Mẹ Trì Sính) vừa mở cửa đã giật lùi ra sau, tránh đi thật xa.

"Úi cha, sao con lại mang thứ đó về?"

"Để đó con không yên tâm."

Nói xong đổi giày vào nhà, hỏi Chung Văn Ngọc: "Mẹ không ở bệnh viện với ba sao?"

"Có mấy bác sĩ lưu phiên trực, mẹ ở đó cũng không có gì làm, nên về nhà đợi con." Chung Văn Ngọc rót một ly nước đưa cho Trì Sính.

Trì Sính uống ừng ực hết sạch, đứng lên nói: "Vậy chúng ta đi ngay bây giờ đi."

"Đi đâu?"

"Đi bệnh viện thăm ba."

Chung Văn Ngọc hơi mất tự nhiên nói: "Không cần gấp, ngày mai hãy đi, giờ này ba con đã ngủ rồi. Cũng không phải bệnh nặng gì, không đáng ngại lắm."

Gương mặt dương cương lạnh lùng của Trì Sính căng lại: "Biết sớm vậy ngày mai hãy qua."

"Mẹ muốn cùng con một lát cũng không được sao? Cả ngày con ở ngoại ô, một lần đi là mấy tuần lễ, mẹ với ba con đều không thấy bóng con đâu. Con nuôi cái gì khác không được sao, nhất định muốn nuôi thứ này, vạn nhất bữa nào bị cắn một cái, bên cạnh ngay cả người nhà cũng không có, ai sẽ cứu con đây?"

Cắn một cái? Trì Sính cười lạnh trong lòng, tôi đã để mấy con rắn có độc cắn bảy tám lần rồi, hiện tại không phải vẫn còn khỏe chán sao?

"Được rồi, không còn sớm nữa, con nhốt thứ đó lại đi, về phòng ngủ một giấc."

Trì Sính làm như không nghe thấy ôm Túi Dấm Nhỏ về phòng ngủ.

Chung Văn Ngọc đuổi theo: "Hồ thủy tinh ở trong phòng này, con ôm nó vào phòng con làm gì?"

Rầm một tiếng, cửa trực tiếp đóng lại trước mặt Chung Văn Ngọc.

Chung Văn Ngọc đứng trước cửa rầu rĩ, thằng con này phải làm sao đây? Không bao giờ làm người ta đỡ lo.

...

Sáng hôm sau, Trì Sính bị một cuộc điện thoại đánh thức, cầm di động lên nhìn, đã hơn mười giờ rồi, sao không có người gọi hắn dậy?

"Trì thiếu, có chuyện rồi, ổ rắn bị người ta phá!"

Trì Sính ngồi bật dậy, con mắt hỗn độn thình lình trở nên sắc bén.

"Đang yên lành sao lại bị phá?"

"Tôi hoài nghi tôi và Đại Côn bị người ta bỏ thuốc, tối qua hai chúng tôi ngủ rất say, không nghe thấy một chút động tĩnh nào, khi tỉnh lại đã hơn chín giờ. Vừa rồi hai chúng tôi đến hai căn phòng phía đông xem một chút, hồ thủy tinh toàn bộ đều không còn, ngay cả ngôi nhà dành cho rắn trong phòng của cậu cũng không còn."

"Tiểu Long thì sao?" Trì Sính hỏi.

"Không biết, từ khi tỉnh lại đến giờ hai chúng tôi không thấy cậu ta."

Trong con ngươi Trì Sính tràn đầy lệ khí.

Trì Viễn Đoan (Cha Trì Sính) xuất viện rồi, nói chính xác là ông căn bản không nhập viện, lúc Trì Sính sầm mặt muốn ra ngoài, lại bị Trì Viễn Đoan cản lại trước cửa.

"Ba đã sắp xếp cho con rồi, hai ngày nữa con đến cục thành quản làm việc."

Trì Sính trực tiếp đi vòng qua Trì Viễn Đoan.

"Con dám đi thử xem!" Trì Viễn Đoan đạp rầm một cái lên cánh cửa sau lưng: "Con xem cái bộ dạng cà lơ phất phơ của mình đi! Năm nay đã hai mươi tám rồi, một công việc đàng hoàng cũng không có! Con nhìn tiểu Vũ nhà người ta đi, lúc trước lông nhông thế nào, hiện tại đã thành giám đốc rồi. Người ta cũng thích chơi, nhưng người ta không làm lỡ chính sự!"

Trì Sính ngồi lại sô pha, tiện tay cầm một nắm cà chua bi, ném từng trái vào miệng.

"Ba có thể bảo cậu ta gọi ba là ba, con không có ý kiến."

"Đm tao thật sự rất muốn đổi con đó!" Trì Viễn Đoan tức giận gầm lên với Trì Sính: "Điện thoại kể tội đã gọi đến phòng làm việc của tao rồi! Nói con trai tao biến thái, dâm loạn nam sinh, nói có căn cứ hẳn hoi, mày muốn tao giấu cái mặt già này đi đâu?"

Trì Sính biết, hắn lại bị tiểu Long và Quách Thành Vũ hợp lại chơi cho một vố nữa rồi.

"Mày nói đi, mày chơi cái gì không được? Nhất định phải chơi con trai! Là do mày vô năng hay tâm lý bệnh hoạn?"

Trì Sính vỗ quần áo đứng lên, thân hình to cao đứng trước mặt Trì Viễn Đoan.

"Con có chứng choáng B, được chưa?" (Thấy boy là mất hồn)

Trì Viễn Đoan tức giận không chịu nổi: "Đừng nói linh tinh với tao! Nhốt hết rắn của mày lại cho tao, nếu mày còn muốn chúng nó sống, thì thành thật đi làm cho tao!"
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận