Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy mở mắt ra, ánh mặt trời rọi qua cửa sổ sát đất chiếu lên thảm, cả căn phòng đều sáng trưng.

Rõ ràng là ngày nắng ấm, nhưng Ngô Sở Úy lại cảm thấy mây mù giăng kín, trong lòng tối tăm, giống như có thứ gì đó đè nén trong lòng, buồn bực vô cớ.
Nghiêng đầu nhìn, thoáng chốc tìm thấy nguồn gốc của sự đè nén đó.
Trì Sính không lên tiếng tựa ở đầu giường bên cạnh, áo choàng ngủ mặc như không mặc, lộ ra một vùng ngực lớn, đường nét dương cương kéo dài đến tận phần vai.

Ánh mắt như hố đen sâu không thấy đáy, nhìn không rõ cảm xúc bên trong.

Khóe môi hơi động, phần râu bên dưới giống như mũi dao chi chít dày đặc, đâm vào cái người khiến y không vui.
Ngô Sở Úy vẫn không hề hỏi đến cuộc tụ hội bạn học tối qua, trực tiếp vươn tay qua ôm Trì Sính, nửa bên mặt dán lên ngực hắn, luồn tay vào trong áo ngủ mở rộng, vuốt ve bên eo và dưới nách Trì Sính.
Động tác thân mật như thế, lập tức làm bớt đi lệ khí trên người Trì Sính.
“Tối qua đi đâu?”
“Anh hỏi tôi sao?” Ngô Sở Úy biếng nhác trả lời.
Ánh mắt trầm lắng của Trì Sính như xuyên thấu y: “Nếu không thì sao?”
Ngô Sở Úy nói thẳng luôn: “Vốn tôi định đi đón anh, sợ anh uống nhiều không lái xe được, sau đó nửa đường đụng phải thần tượng của tôi, tùy tiện nói vài câu với anh ta.

Kết quả phát hiện anh ta có một tuyệt kỹ, tôi đặc biệt thấy hứng thú, thế là tôi liền bái sư học nghệ, theo anh ta học công phu đó.”
Ngô Sở Úy giải thích chân thật thành khẩn, kiên nhẫn tỉ mỉ, không hề có ý đồ che giấu, khiến Trì Sính không có lời để nói, không có lửa để phát, chỉ có thể cố mà kiềm nén.

Lại phối hợp thêm một nụ cười chọc người thương, nên ngay cả mắt mũi hắn đều bị bịt kín, thở cũng thở không ra.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh không tưởng tượng được anh ta lợi hại cỡ nào đâu, có thể dùng kim thép xuyên qua cửa kính, còn có thể chích bể bao tay cao su bên trong nữa! Anh đợi chút, tôi đã đem đạo cụ về rồi, để tôi biểu diễn đại khái cho anh xem.

Mẹ nó, thật khốc mà!”
Nói xong, tìm bao tay cao su, kim thép và tấm kính y đặt bên giường tối qua.

“Ủa, tôi nhớ trước khi ngủ tôi đặt trên tủ đầu giường, đâu rồi? Trì Sính, anh có thấy mấy thứ đạo… đạo cụ… của tôi đâu không?”
Nói đến phần sau, Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính, đột nhiên phát hiện mặt hắn đã đen thui rồi.
“Tôi đã ném rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy ngạc nhiên: “Tại sao lại ném hả?”
“Cậu luyện nó làm gì?” Trì Sính trừng mắt hổ uy hiếp: “Không giày vò bản thân thì không thoải mái phải không?”
“Tôi chỉ cảm thấy thú vị thôi mà!” Ngô Sở Úy cảm thấy rất đương nhiên.
Cơn giận mà Trì Sính cố nén xuống lại bốc lên: “Cậu cảm thấy công phu đó thú vị, hay cảm thấy con người anh ta thú vị?”
Ngô Sở Úy cười huênh hoang: “Con người anh ta quả thật cũng rất thú vị.”
Mặt Trì Sính âm lạnh cực điểm, giọng nói có dấu hiệu sắp bùng nổ.
“Không – cho – chơi.”
Ba chữ giống như ba phát súng nổ, lực uy hiếp cực lớn.
Chiếu theo tính cách của Ngô Sở Úy trước kia, chắc chắn y sẽ hỏi một câu tại sao, hoặc cố gắng đối đầu với Trì Sính.

Cứ thế, Trì Sính sẽ có thể dùng cái lý tất nhiên để bùng phát vướng mắc trong lòng.
Nhưng lần này Ngô Sở Úy không có.
Trực tiếp đáp một câu: “Vậy tôi không chơi nữa.”
Đột nhiên nghe như thế, ngược lại khiến lòng Trì Sính càng nén giận.
Ngô Sở Úy lại kéo tay Trì Sính đặt lên trán mình, nói: “Chiều hôm qua ngã va phải đầu, làm cái trán xưng lên một cái bánh bao.”
Làm nũng trắng trợn, thuần túy chính là một mục đích – nghẹn chết anh!
Ngô Sở Úy kéo tay Trì Sính xoa xoa lên trán mình, sau đó lại buông tay xuống, cười híp mắt nhìn Trì Sính.
Trì Sính nhìn điệu bộ y, làm sao còn nỡ dừng tay? Chỉ có thể nén giận tiếp tục xoa.
Muốn đợi xoa xong sẽ tiếp tục “thẩm vấn”, không ngờ Ngô Sở Úy lại ngủ mất, còn bày vẻ như người không liên quan, còn đặc biệt dán lên bụng Trì Sính đánh giấc.
Trì Sính đột nhiên phát hiện, hắn đã bắt đầu không nắm được suy nghĩ của Ngô Sở Úy rồi.

Buổi chiều, trên đường đến công ty, Ngô Sở Úy lại mua một hộp bao tay cao su, hai tấm kính lớn và mười hộp kim thép, hoàn toàn ném lời Trì Sính ra sau đầu.

Đến công ty luyện tiếp.
Phòng làm việc âm vang bốp bốp, kim thép bay tứ tung, không bao lâu đã truyền đến tiếng vỡ bất minh.
Chiều hôm sau, Ngô Sở Úy lấy cớ thay đèn, lắc mông chạy đến nhà Uông Trẫm, cửa vừa mở liền nhìn thấy hai ánh mắt âm u, Ngô Sở Úy ngược lại lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Anh cũng ở đây à?”
Uông Thạc tựa lên khung cửa, ánh mắt biếng nhác đánh giá Ngô Sở Úy: “Cái gì là tôi ‘cũng’ ở đây? Đây là nhà tôi, lẽ nào cậu đến đây tìm Trì Sính sao?”
“Vậy thì không phải?” Ngô Sở Úy cười xấu xa, “Tôi đến tìm anh trai của anh.”
Sắc mặt Uông Thạc biến đổi: “Cậu tìm anh ta làm gì?”
“Học nghệ đó!” Ngô Sở Úy lắc lắc “đạo cụ” trong tay.
Uông Thạc hất cằm, “Anh ta đang ngủ trong phòng.”
“Vậy tôi ở bên ngoài đợi vậy.”
Nói xong đi thẳng vào trong, đặt mông ngồi lên sô pha, ngẩng đầu nhìn trần nhà vài cái, hỏi Uông Thạc: “Mấy ngọn đèn này thế nào? Vừa lòng không?”
“Cũng được.” Uông Thạc nói thật: “Cậu rất biết phối hợp màu sắc.”
Ngô Sở Úy cũng nói thật: “Tôi cũng không cố ý phối hợp, chỉ chọn cùng một màu thôi.”
Uông Thạc nhướng mắt lên, mấy ngọn đèn này đều khác màu, cùng màu chỗ nào? Nhưng trong mắt của kẻ mù màu như Ngô Sở Úy, chỉ cần kiểu dáng đèn giống nhau, thì màu sắc toàn bộ đều không khác biệt.
Cái gọi là “biết phối hợp” đó, chẳng qua là mèo mù vớ cá rán.
Hai người ngồi mặt đối mặt, từ lúc xem những đoạn ghi hình đó, tất cả phản cảm của Ngô Sở Úy với Uông Thạc đã biến mất rồi.
“Tôi cảm thấy giữa anh và Trì Sính có hiểu lầm, tôi nguyện ý giúp hai người làm sáng tỏ.” Ngô Sở Úy nói.
Uông Thạc không những không nhận tình, còn lấy vấn đề mẫn cảm kích thích Ngô Sở Úy.
“Cậu cảm thấy tôi và Trì Sính có phù hợp không?”
“Quá sức.” Ngô Sở Úy vẫn coi như khách sáo.
Uông Thạc ghé vào tai Ngô Sở Úy nhẹ giọng hỏi: “Vậy nếu tôi bôi đen cậu thì sao? Tạo hiểu lầm cho hai người thì sao?”
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười thánh mẫu: “Tôi vẫn sẽ tiếp tục tẩy trắng cho anh, tôi tin anh và Quách tử trong sạch, tôi muốn điều tra chuyện này, trả lại công bằng cho anh.”
“Tôi hoan nghênh cậu tẩy trắng cho tôi.” Uông Thạc nhéo mặt Ngô Sở Úy: “Nhưng tôi vẫn muốn tiếp tục bôi đen cậu, làm sao đây?”

Ngô Sở Úy vẫn ra vẻ chính trực: “Anh thích bôi đen thì bôi đen, con người tôi chỉ nhìn sự việc không nhìn người, tôi có nguyên tắc của tôi.

Tôi sẽ không vì lợi ích cá nhân mà che giấu sự thật, tôi thà đối xử tàn nhẫn với bản thân một chút, cũng không muốn tàn nhẫn với Trì Sính.”
“Cậu dụng tình thật sâu.” Uông Thạc nửa cười nửa không nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vẫn mang ánh mắt sùng bái: “Không sâu như anh, tiền bối.”
Uông Thạc lộ ra nụ cười sảng khoái: “Được rồi, không đùa với cậu nữa, tôi đi gọi anh tôi ra.”
“Đừng, tôi hy vọng thần tượng của tôi có thể ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.”
“Vậy cậu có thể chuẩn bị một vòng hoa rồi.” Uông Thạc nói: “Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ tự động tỉnh, nếu tôi không gọi anh ta, anh ta có thể ngủ luôn như thế.”
Ngô Sở Úy: “…”
Đại khái ba phút sau, Uông Trẫm bước ra khỏi phòng, thân trên để trần, phía dưới mặc một cái quần rộng rãi.
Ánh mắt Ngô Sở Úy lập tức dừng lại trên người hắn, toàn thân là cơ bắp chắc nịch, hàm lượng mỡ không đến tám phần trăm, có cơ ngực và cơ bụng hoàn mỹ nhất thế giới.
Y từng nghe người ta nói, thứ đó của đàn ông tỉ lệ thuận với chiều cao, tỉ lệ nghịch với cân nặng.

Trì Sính cao một mét tám mươi bảy, thứ đó là bao nhiêu bao nhiêu cm.

Thần tượng cao một mét chín mươi ba, thứ đó của hắn…
Khụ khụ… Ngô Sở Úy cười không chút phúc hậu.
Uông Thạc đấm một cái lên đầu Ngô Sở Úy: “Nhìn chằm chằm đũng quần người khác mà có thể vui như thế, vậy mà Trì Sính lại yên tâm để cậu một mình ra ngoài cho được.”
Ngô Sở Úy lại cười hề hề.
Sau đó, Uông Trẫm bắt đầu nghiệm thu kết quả khổ luyện gần hai ngày nay của Ngô Sở Úy, hắn không để Ngô Sở Úy trực tiếp dùng kim thép xuyên qua mặt kính, mà trước tiên để y dùng kim thép đâm bao cát, đâm vào được coi như đạt chuẩn.
Ngô Sở Úy đứng cách bao cát một mét, bắt đầu run cổ tay.
Kết quả, kim thép bay đến khắp nơi, chính là không đâm được vào bao cát, cho dù chạm được, cũng không thể đâm vào.
“Hai hôm nay tôi luyện rất nhiều, còn hơi hà khắc nữa, bây giờ cổ tay không có một chút sức nào cả.”
Uông Trẫm xoa xoa cổ tay cho y, nói: “Không phải do luyện tập, là do góc độ phát lực của cậu không đúng.

Luyện như thế chẳng những không thể tăng lực cổ tay, còn dễ bị trật khớp.”
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy, sau khi được Uông Trẫm xoa cho vài cái, cổ tay nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Tôi cầm tay cậu chỉ dẫn.” Uông Trẫm nói.

Ngô Sở Úy vừa mừng vừa sợ, còn chưa kịp ra khỏi dư âm của vui sướng, Uông Trẫm đã nắm tay y, một cú xoay cổ tay rất có lực, kim thép nhanh chóng phóng ra.
Sau đó, Uông Trẫm không nhanh không chậm lại gần bao cát, rút cây kim ghim trên đó xuống.
Ngay sau đó, hạt cát nhỏ nhí trào ra, hình thành một sợi tơ thẳng tắp giữa bao cát và mặt đất.
“Ôi trời.” Ngô Sở Úy vỗ tay khen hay.
Uông Trẫm vẫn không có cảm xúc gì bước ra sau lưng Ngô Sở Úy, thân hình cao lớn bao trùm toàn thân y, tiếp tục cầm tay y chỉ y xoay cổ tay bắn bao cát.
Năm phút sau, trên bao cát ghim một vòng kim thép.
“Cậu tự đi rút ra.” Uông Trẫm vỗ đầu Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nghe lời bước qua, rút từng cây từng cây xuống, đợi khi rút xong, kinh ngạc phát hiện đường tơ hạt cát vòng thành hình, cát rơi xuống tạo ra một hình “trái tim” dưới đất.
Vội rút di động ra chụp hình.
Sau đó ném hai ánh mắt kính yêu cho Uông Trẫm: “Có thể cho tôi biết số điện thoại của anh không?”
Uông Trẫm không để ý đến Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy khá thất vọng.
Trước khi đi, Uông Trẫm cầm một quả bong bóng ném vào Ngô Sở Úy.
Bốp một tiếng.
Bong bóng nổ, Ngô Sở Úy giật bắn người.
Kết quả, bên trong quả bong bóng là một trái táo, nện lên đầu Ngô Sở Úy.
Khi Ngô Sở Úy cầm trong tay, tim còn đang đập thình thịch.
“Cảm ơn.”
Uông Trẫm không nói thêm gì, đưa mắt tiễn Ngô Sở Úy đi.
Ngô Sở Úy đứng ở cửa thang máy, vừa định cắn một cái, đột nhiên phát hiện trên trái táo có rất nhiều lỗ nhỏ, giống như dùng kim châm ra.

Nhìn kỹ hơn, những lỗ nhỏ này tạo thành hình số.
Rất rõ ràng, đây là số di động của Uông Trẫm.
Ngô Sở Úy không khỏi cảm động bởi tâm ý của Uông Trẫm, tên này thật quá tình cảm, vốn Ngô Sở Úy còn muốn nhập số của Uông Trẫm vào di động trước, trước khi về nhà sẽ nhớ kỹ nó, sau đó mới xóa, tránh cho Trì Sính nhìn thấy.

Kết quả Uông Trẫm trực tiếp đâm số lên trái táo, như thế, Ngô Sở Úy muốn ăn táo, thì trước tiên phải nhớ số di động này.
Cắn một cái rốp, trong lòng không khỏi cảm thán, mẹ nó, chỉ hận gặp nhau quá muộn!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận