Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Ngô Sở Úy đi rồi, Uông Thạc bước ra từ phòng ngủ khác, nhìn chằm chằm Uông Trẫm.
“Nhìn anh như thế, xem ra rất thích cậu ta?”
Uông Trẫm không nói gì, chỉ lo mang giày.
“Cũng tuấn tú, không có tâm cơ, hai con mắt to xoay tròn, rất đáng yêu đúng không?” Uông Thạc lại hỏi.
Uông Trẫm vẫn không nói gì, con mắt thâm sâu tỏa ra ánh sáng âm u lạnh lẽo, so với sự dịu dàng dành cho Ngô Sở Úy vừa rồi quả thật cứ như hai người.
“Uông Trẫm, mẹ nó anh bị câm hay sao hả?” Uông Thạc tức giận.
Uông Trẫm cuối cùng cũng mở miệng, sự thật chứng minh, hắn mở miệng còn không bằng trầm mặc.
“Em nói đều đúng.” Uông Trẫm nói.
Mặt Uông Thạc liền đen thui, dùng giọng điệu gào thét theo thói quen nói với Uông Trẫm: “Đm, có phải anh cố ý muốn gây sự không hả? Tôi phát hiện, tổng kết của Trì Sính đối với cá tính của anh là hoàn toàn đúng, mẹ nó anh đúng là gặp mạnh thì mạnh, gặp ngốc thì ngốc.

Anh thử nhìn đi, hai người mà ở cạnh nhau thì đều trưng ra cái vẻ ngu ngốc đó, chưa từng thấy ai ngu như vậy!”
Uông Trẫm thắt xong dây giày cho một chiếc, lại cầm chiếc thứ hai lên.
Uông Thạc vẫn mắng, “Anh đúng là đồ tắc kè bông! Gặp gì biến thành cái đó! Gặp cậu ta anh liền biến thành một con heo!”
Uông Trẫm đứng lên, cúi nhìn Uông Thạc.
“Cho nên anh thấy em là liền muốn đánh em.”
Mầm lửa trong lòng Uông Thạc xoẹt cái bùng lên, gào gào nhào vào Uông Trẫm.
“Đm, Uông Trẫm anh vừa nói gì? Anh nói lại lần nữa coi! Đừng tưởng anh mọc thêm mấy khúc xương cứng thì tôi sẽ không dám làm gì anh, tôi sẽ gọi cả đàn rắn đến cắn chết anh!”
Uông Trẫm đưa tay giữ gáy Uông Thạc, nói: “Em nên uống thuốc rồi.”
Uông Thạc giống như bị Uông Trẫm bóp trúng huyệt câm, miệng há to, lèo nhèo được vài tiếng, thì không phát ra được một âm tiêu chuẩn nào nữa.

Uông Trẫm cứ thế tha theo Uông Thạc, cúi người tìm thuốc điều hòa thần kinh thực vật, lôi ra trực tiếp nhét vào miệng Uông Thạc, ngay cả miếng nước cũng không cho, mà dùng tay đẩy thẳng vào dạ dày.
Sau khi Uông Thạc được buông ra, y vẫn đen mặt chửi mắng.
“Uông Trẫm anh cứ ra vẻ đi! Từ nhỏ đến lớn chỉ biết ăn hiếp em trai của mình, khó trách mẹ bảo anh là đồ vô ơn, anh chính là thứ vô ơn! Mẹ kiếp… anh muốn làm gì… a a…”
Uông Thạc bị Uông Trẫm cột lên bao cát, giữa kẽ mỗi ngón tay hắn đều kẹp một cây kim thép, vụt vụt bắn về phía y, mỗi cây kim đều sượt qua bộ vị mấu chốt của Uông Thạc, ghim lên tường đối diện.

“Uông Trẫm, tôi cảnh cáo anh!” Mặt Uông Thạc đỏ bừng: “Tốt nhất anh mau thả tôi xuống, nếu không tôi sẽ huýt sáo, tôi mà huýt sáo thì rắn cưng của tôi sẽ lao vào cắn người.”
Uông Trẫm tiếp tục phóng kim thép với Uông Thạc vẫn vặn vẹo không ngừng.
Uông Thạc vừa định huýt sáo, kim thép liền sượt qua cổ họng.

Đang muốn huýt, lại một cây kim sượt qua.

Liều chết một phen, mười cây kim vòng quay cổ bay tới bức tường đối diện.
“A a a… anh có tin bây giờ tôi sẽ gọi điện cho mẹ không hả, tôi nhất định phải cáo tội anh!!” Uông Thạc vung bừa hai tay, “Mẹ, mẹ… anh con lại ức hiếp con, mẹ mau đến quản chế anh ta!”
Sau đó, không còn sức quậy nữa, Uông Thạc ỉu xìu.
Uông Trẫm lại gần Uông Thạc, nhìn chằm chằm gương mặt xám xịt phủ đầy cát đó.
Uông Thạc đặc biệt ủy khuất, “Mẹ nó đã nhiều năm như thế tôi không cao lớn nổi là vì cái gì? Còn không phải đều vì anh sao! Nếu không phải anh từ nhỏ đến lớn đối xử với tôi như thế, tôi có đến mức không lớn nổi không?”
Uông Trẫm và Uông Thạc từ nhỏ đã đánh nhau, mỗi lần đánh nhau, Uông Thạc đều nhắc đến chuyện này.
Lần này, Uông Trẫm cuối cùng cũng đưa ra một câu trả lời cho chuyện đó.
“Hai chúng ta cùng hấp thu một lượng dinh dưỡng, chẳng qua anh cung cấp cho các nơi trên cơ thể, còn em toàn dùng cho tâm cơ.”

Trở về công ty, Ngô Sở Úy đặt quả táo lên bàn làm việc quan sát thưởng thức tới lui, càng nhìn càng thích.
Mãi đến trước cơm tối, y mới cắn một phát, quả thật ngọt đến tận tim.
Khiến cho y ăn cơm tối cũng chẳng còn mùi vị.
“Không phải do luyện tập, là do góc độ phát lực của cậu không đúng.

Luyện như vậy không chỉ không thể tăng lực cổ tay, còn dễ bị trật khớp…”
Bên tai vang lên lời chỉ dẫn của thần tượng, Ngô Sở Úy ngẫm nghĩ, rồi bắt đầu vô thức run cổ tay.

Hơi thoáng bất cẩn, chiếc đũa vụt một phát bay ra, nhắm thẳng vào mặt Trì Sính.
Trì Sính đưa hai ngón tay kẹp chiếc đũa Ngô Sở Úy phóng tới, bình tĩnh nhìn y.

“Cầm không vững.” Ngô Sở Úy cười ngượng ngập.
Người không cầm vững đũa thì đều rớt xuống đất, Ngô Sở Úy không cầm vững đũa thì bay lên mặt người khác, Trì Sính đương nhiên sẽ không chủ động trả đũa về.
Ngô Sở Úy chỉ đành tự đi lấy, kết quả khi cầm đũa kéo về, Trì Sính lại không buông.
Lực độ cầm nắm của Trì Sính rất chuẩn xác, đây là mức cực hạn của lực cổ tay Ngô Sở Úy, không nặng không nhẹ, khi sử dụng đúng độ này, Ngô Sở Úy sẽ không kéo ra được.

Nhưng Ngô Sở Úy đổi góc độ sử lực trên cổ tay, thế là rút được đũa ra.
Xem ra, có cao nhân chỉ dẫn.
Ngô Sở Úy không ngờ, Trì Sính không bước chân khỏi cửa, không phái tai mắt, chỉ dựa vào một chiếc đũa bay ra, đã quan sát được rõ ràng hành vi “vượt đèn đỏ” của y.
Đương nhiên, Trì Sính không trực tiếp chất vấn Ngô Sở Úy, chỉ cảnh cáo một cái đúng chỗ.
“Lần sau đừng làm chuyện nguy hiểm như thế.”
Ngô Sở Úy huênh hoang đáp trả: “Suýt đâm vào mắt anh phải không?”
Không phải suýt, mà là đã, đã đâm vào tim tôi rồi.

Ăn xong, Ngô Sở Úy tắm một mình, di động của y đột nhiên vang lên.
Trì Sính cầm lên nhìn, một số lạ gửi tin nhắn đến.
“Táo ngon không?”
Trì Sính trực tiếp thay Ngô Sở Úy trả lời.
“Tốt nhất mày nên đổi số di động, đừng để tao điều tra được mày là ai.”
Sau đó, Trì Sính liệt con số này vào danh sách đen.
Tối, Ngô Sở Úy nằm sấp trên giường, mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn di động.

Trước đó y đã gửi tin nhắn cho Uông Trẫm, cho hắn biết số di động của mình, sau đó chờ hoài vẫn không thấy tin trả lời.
Trì Sính đảo mắt qua bên cạnh, Ngô Sở Úy giả vờ đang chơi trò chơi.
Nếu Ngô Sở Úy đường hoàng nói chuyện với người đó, Trì Sính sẽ không cảm thấy gì cả, vì như vậy rõ ràng là đang muốn khiến Trì Sính ghen.


Nhưng vấn đề ở chỗ Ngô Sở Úy không xuất bài theo lối đó, y thần thần bí bí, y tương đối phòng bị Trì Sính, tin nhắn y đã gửi đi sẽ lập tức xóa mất, ánh mắt che giấu của y không hề có một chút làm nũng giả vờ nào.
Khuya, sau khi Ngô Sở Úy ngủ, Trì Sính gọi điện cho Uông Thạc.
“Buổi chiều Ngô Sở Úy đến nhà cậu sao?”
Uông Thạc trầm mặc hồi lâu, nói: “Cậu hỏi tôi không phải thuần túy là tìm ngược sao? Cho dù cậu ta không đến, tôi cũng phải nói cậu ta đã đến.

Cho dù cậu ta không nhìn chằm chằm vào đũng quần của anh trai tôi, tôi cũng phải nói cậu ta đã nhìn chằm chằm.

Cho dù cậu ta không để anh trai tôi tay cầm tay dạy cho tuyệt học, tôi cũng phải nói họ đã làm như thế… Trì Sính, như vậy đủ chưa hả! Vì một trái táo, vậy mà chủ động gọi điện cho tôi?”
“Tin nhắn là do cậu gửi?” Trì Sính hỏi.
Uông Thạc nói: “Cậu sẽ vì bôi đen tình địch, mà muốn nhận một cuộc điện thoại từ người cậu yêu chứng minh với cậu rằng cậu ta để tâm tình địch của cậu bao nhiêu sao?”
Trì Sính trầm mặc nửa ngày, nói: “Bảo anh cậu cất táo đi.”
Sau đó, cúp máy.
Uông Thạc cúp máy, không khỏi cười gằn, bảo anh tôi cất táo đi? Cậu còn có thể làm gì táo nhà tôi sao?
Sau khi cười không rõ nghĩa mấy giây, đột nhiên ném di động xuống dưới lầu.
Di động này là Uông Trẫm cho Uông Thạc, chịu rơi vỡ, Uông Thạc đã ném N lần rồi, mỗi lần đều hoàn hảo không thương tổn trở về trên tay Uông Thạc.
Lần này tao xem mày có vỡ hay không!
Uông Thạc mất ngủ, nằm cả đêm trên sô pha, sáng hôm sau vừa mới mơ màng ngủ, đã nghe tiếng chuông cửa reo.
Mở cửa, bên ngoài có mười mấy nhân viên vận chuyển.
“Xin chào, chúng tôi là người của vườn trái cây Lục Dã, đây là táo ngài đã đặt.”
Nói xong, mười mấy người nối đuôi vào, bê từng thùng táo vào trong phòng.

Chỉ chốc sau, đợt người này đi, trong thang máy lại bước ra đợt khác, lại từng thùng táo.
Uông Thạc trân mắt nhìn từng thùng táo chất đầy một căn phòng, hai căn phòng trong nhà y.
“Này, tôi nói, các người muốn làm gì hả?”
Uông Thạc đã bị dồn đến phòng ngủ của Uông Trẫm, gầm lên: “Uông Trẫm, anh còn ngủ được sao? Nhà chúng ta sắp bị táo bao vây rồi, tôi thao ba anh, anh mau dậy cho tôi!”
Kết quả đợi khi Uông Trẫm mở mắt ra, táo đã chất đến bên giường.
Bên này đang thở phì phò, mười mấy người đẩy thùng táo lên giường Uông Trẫm.
Uông Thạc đấm mạnh hai phát lên ngực Uông Trẫm.

“Đều là chuyện tốt do anh làm! Mau mở đường ra cho tôi, nếu không hai chúng ta làm sao ra ngoài đây?”
Đang nói thế, mười mấy thùng không biết sao bị hở ra, táo lăn lông lốc lên người họ.
Trong nhà nghiễm nhiên trở thành biển táo.
Uông Trẫm khá bình tĩnh đứng lên, mở cửa sổ, trực tiếp từ lầu bốn nhảy xuống.

Trong ánh mắt kinh hãi của một bác gái, hai chân đáp vững xuống đất.
Sau đó, đi về trước mấy bước, vỗ vai một thằng nhóc vừa nhặt di động.
“Cảm ơn, đây là di động của tôi.”
“Anh làm sao chứng minh đây… đây…”
Nhóc kia vừa nói vừa quay đầu, lời trong miệng cũng bị bẻ ngoặc.
“Đại ca, đại ca, tôi biết đây là di động của anh, tôi chỉ nhặt giúp anh thôi.”
Uông Thạc vẫn còn đang ở trên cửa sổ kêu gào: “Uông Trẫm mẹ nó anh được lắm, anh đi rồi tôi làm sao đây? Tôi làm sao ra ngoài hả? A a a…”
Đang gào, táo lại lăn lông lốc tới.
Uông Thạc đã bị dồn xuống dưới gầm bàn viết.
Táo vẫn còn đang cuồn cuộn ào tới không dứt, Uông Thạc chỉ đành nhảy vào một cái thùng.
Lúc này nghe tiếng đối phương chào hỏi.
“Ngài Uông, táo của ngài đã đủ rồi, chúng tôi đi đây.”
Uông Thạc cúi đầu nhìn, y chỉ còn không gian một cái thùng này để hoạt động, cái thùng này chính là cái thùng anh y lấy để đựng táo, cho nên bên trong vẫn còn mấy chục trái táo từ nhà, cấn hết sức.

Y muốn ném cũng không có chỗ ném, đâu đâu cũng là táo, trên cơ bản y đã bị táo “chôn sống” rồi.
“Bảo anh cậu cất táo đi.”
Lúc này Uông Thạc mới hiểu hàm nghĩa câu nói đó của Trì Sính.
Lão nhân gia hắn thật biết suy sâu tính xa, ra tay bất phàm nha! Uông Thạc lúc này không thể không bội phục.

Vì y phát hiện, cái thùng này dùng để chứa y còn có thể, nếu đổi lại chứa cái thân hình cao to của anh y, nếu còn không cất táo đi, chắc chắn sẽ bị nghẹn chết.
Hung tợn cắn lên một trái táo.
Có phúc đều để cho mình anh hưởng, có nạn lại để mình tôi gánh, Uông Trẫm, mẹ nó đời này tôi coi như lỗ trong tay anh rồi!.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận