Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Quách Thành Vũ vì công vụ mà xuất ngoại hơn nửa tháng, trở về gặp Lý Vượng, câu đầu tiên hỏi chính là: “Soái Soái gần đây thế nào rồi?”
Lý Vượng mất nửa ngày mới nghẹn được hai chữ: “Thích ứng.”
“Tại sao bảo là thích ứng?” Quách Thành Vũ liếc nhìn Lý Vượng: “Dạo gần đây tôi bận, không có thời gian gọi điện cho cậu ấy, nhóc đó có phải đang giận tôi không?”
Lý Vượng nhẹ ho một tiếng: “Không, người ta rất tốt.”
Quách Thành Vũ nghe giọng điệu chua lòm của Lý Vượng, biết ngay là có chuyện: “Tốt như thế nào?”
Lý Vượng cẩn thận mở miệng: “Tốt đến mức có thể cậu cũng không nhận ra luôn.”
Quách Thành Vũ giơ ngón tay: “Đi phòng khám trước.”
Thế là, xe hơi trực tiếp chạy từ sân bay đến phòng khám của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái vô cùng nhàn chán ngồi nghịch chai thuốc, nghe tiếng thắng xe, liếc nhìn ra ngoài, mắt lập tức tỏa sáng.

Nhưng đợi người trên xe xuống rồi, hắn lại giấu tia sáng đó đi, tiếp tục dáng vẻ kiêu ngạo biếng nhác.
Quách Thành Vũ vừa đặt chân vào, di động của Khương Tiểu Soái vang lên.

Liếc nhìn Quách Thành Vũ một cái, Khương Tiểu Soái nhàn nhã cầm di động lên.
“A lô?”
“Tôi đang ở đây, làm gì?”
“Bảo tôi ra ngoài? Tôi không thèm đi đâu.

Là ai lên mạng nói hôm qua đến? Để tôi leo cây cả ngày.”
Khương Tiểu Soái vẫn mái tóc xoăn rất mốt, đồ tây bó sát vô cùng thu hút, chân lắc lư, dáng vẻ biếng nhác huênh hoang với Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ không vội không bực, kéo ghế ngồi xuống, híp đôi mắt nhìn Khương Tiểu Soái đang ngang nhiên điện thoại “tán tỉnh” trước mặt hắn.
“Cậu biết hôm qua cậu không đến, tôi thất vọng cỡ nào không?”

“Thời tiết không tốt? Thời tiết không tốt là lý do sao?”
“Bây giờ cậu đến tìm tôi tôi cũng không thèm gặp cậu, ai bảo hôm qua cậu lỡ hẹn?”
“Đồ đó thích tặng ai thì tặng, tôi không thèm.”
“Ồ, sao cậu lại vậy chứ? Tôi đã nói không cần, cậu còn kỳ kèo dai dẳng muốn tặng tôi.”
“Được rồi được rồi, thấy cậu đáng thương như thế, tôi nhận, cậu cứ đặt ở siêu thị nhỏ gần đó đi.

Khỏi đến chỗ tôi lộ mặt, tôi lười nhìn mặt cậu.”
Ném di động đi, giả vờ kinh ngạc nhìn Quách Thành Vũ: “Ồ, anh tới hả? Tới hồi nào vậy?”
“Bắt đầu từ lúc cậu nhận điện thoại của chuyển phát nhanh.” Quách Thành Vũ nói.
Khương Tiểu Soái lộ vẻ quẫn bách: “Điện thoại của chuyển phát nhanh gì?”
Quách Thành Vũ liếm răng cười cười: “Cuộc điện thoại vừa rồi, không phải là nhân viên chuyển phát nhanh gọi cho cậu sao?”
Má… Khương Tiểu Soái tức giận chửi thầm, trêu đùa lão lươn lẹo thật mất hứng, chơi một chút tâm nhãn cũng có thể bị nhìn ra.
“Nhân viên chuyển phát nhanh gì chứ?” Khương Tiểu Soái tiếp tục giả vờ, “Đầu óc anh sao cong vẹo dữ vậy? Vòng đi đâu rồi?”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của nhân viên chuyển phát nhanh: “Ai là Khương Tiểu Soái?”
Khương Tiểu Soái mang cái mặt xanh lét ra cửa, không tốt lành nói: “Không phải bảo anh đặt ở siêu thị bên cạnh sao? Sao anh còn đến chỗ tôi?”
Anh chàng chuyển phát có gương mặt vuông vức, lùn mập khỏe mạnh, ánh mắt chế nhạo đánh giá Khương Tiểu Soái: “Anh không muốn thấy tôi, nhưng tôi muốn thấy anh.

Xem như tôi đã nhìn ra rồi, chuyển phát nhiều hàng rồi, người nhận hàng kiểu nào cũng có.” Nói xong, dồn sức xoay tay vặn, rồ ga ụn ụn lái đi, để lại nguyên con đường chửi với theo!
Khương Tiểu Soái còn chưa quay trở vào, sau lưng đã vang lên tiếng trêu cợt trầm trầm của Quách Thành Vũ: “Tôi thấy không phải đầu óc tôi cong vẹo, mà là tóc trên đầu cậu quá xoăn.”
Khương Tiểu Soái không nói gì, đen mặt ngồi xuống sô pha.
Quách Thành Vũ bước qua, đặt tay lên đầu Khương Tiểu Soái vuốt một cái, nói: “Tôi muốn vuốt phẳng mớ tóc xoăn của cậu rồi làm sao đây?”
Khương Tiểu Soái nghiến răng: “Anh dám!!”
Quách Thành Vũ dán vào tai Khương Tiểu Soái nhẹ giọng hỏi: “Lông bên dưới của cậu có phải cũng xoăn như thế không?”

Cú đấm mang theo tia lửa của Khương Tiểu Soái vung qua, Quách Thành Vũ vui vẻ đón lấy, sau đó ôm chặt lấy Khương Tiểu Soái, nhe răng cắn mấy vết lớn trên trán Khương Tiểu Soái: “Nhớ cậu rồi.”
Khương Tiểu Soái lại nói: “Tối hôm trước, Uông Thạc lại đến chỗ tôi ngủ.”
Quách Thành Vũ sầm mặt: “Sao cậu lại thân với cậu ta rồi?”
“Lo cái gì?” Khương Tiểu Soái liếc nhìn Quách Thành Vũ: “Tôi phát hiện anh và Trì Sính đều có chung một tật xấu, hễ nhắc đến Uông Thạc liền dựng lông, hai người sợ anh ta lật tẩy nội tình sao?”
“Cậu lại nữa rồi…” Quách Thành Vũ mài răng: “Tôi có nội tình gì sợ bị vạch trần chứ?”
“Được được được…” Khương Tiểu Soái vội ngắt lời: “Anh khoan hãy nói với tôi mấy thứ này, tôi cho anh xem một thứ trước.” Nói xong, giao bệnh án đó cho Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ đảo mắt nhìn, sắc mặt biến đổi, cơ thịt trên đùi căng chặt lại, cả phần eo cũng gồng cứng.
“Bệnh án này cậu lấy từ đâu ra?”
Khương Tiểu Soái nói: “Ngô Sở Úy lừa được từ chỗ chị họ của Trì Sính, bảy năm trước, từ nửa năm trước khi Uông Thạc đi, gần như cứ cách vài ngày sẽ đến đó báo danh.”
Quách Thành Vũ giống như mới vừa biết chuyện này, trong con mắt đang nhìn bệnh án lộ ra mấy phần chấn động.

Hắn lại nhìn phần chứng minh chẩn đoán của bác sĩ và phần trình bày miệng của bệnh nhân, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
“Lúc trước quan hệ của ba người tốt như thế, chuyện lớn vậy mà anh cũng không biết?” Câu này bị Khương Tiểu Soái nói trúng, chuyện này Quách Thành Vũ quả thật không biết.

Hắn chỉ nhớ lúc đó Trì Sính và Uông Thạc thường xuyên cãi nhau, mỗi lần cãi xong, Trì Sính đều đến chỗ hắn uống rượu, uống nhiều rồi sẽ kêu Quách tử Quách tử, hỏi Trì Sính cái gì Trì Sính cũng không nói.
“Mấy trò tâm nhãn của anh đi đâu hết rồi?” Khương Tiểu Soái tra hỏi.
Quách Thành Vũ lạnh mặt nói: “Mấy thứ đó không phải toàn là sau này mới luyện ra sao.”
“Má!” Khương Tiểu Soái thầm mài răng: “Uông Thạc thật có bản lĩnh, anh ta vừa di, đã trợ giúp rất lớn cho tâm trí của hai người trở nên thành thục, quả thật chính là bậc thầy rèn đúc ra tâm linh của hai người.”
Quách Thành Vũ trầm mặc một lát mới mở miệng nói với Khương Tiểu Soái: “Tôi còn phải đi tìm Uông Thạc, lần trước chưa kịp hỏi rõ ràng, tôi đã bận việc rồi.”
Khương Tiểu Soái gật đầu tỏ vẻ ủng hộ.
Quách Thành Vũ không yên tâm hỏi Khương Tiểu Soái: “Cậu không để ý tôi đi tìm cậu ta chứ?”

Lý Vượng ở bên ngoài nghe thấy cũng cảm thấy mất mặt, đại ca Quách ơi đại ca Quách, khí phách dám nghĩ dám làm của cậu lúc bình thường đâu rồi? Những lời mạnh mẽ đều ném ra ngoài đường hết rồi sao? Nhìn dáng vẻ e dè của cậu bây giờ đi, tôi cũng thấy hoảng thay cho cậu.
Khương Tiểu Soái ôm nắm đấm: “Anh hai, tôi chỉ ước gì anh đi, bây giờ đang là lúc cần dùng đến anh đó! Mau mang cái tâm nhãn như than tổ ong của anh ra đi! Tôi mong vụ này kết thúc đến sắp bạc đầu rồi.”
Quách Thành Vũ cầm những tờ bệnh án đó, sắc mặt nghiêm trọng ra khỏi phòng khám…
Hiện tại, Cương Tử nhận định tình trạng quan hệ của Ngô Sở Úy và Trì Sính bằng thời gian Trì Sính ở cùng với mình bao lâu.

Thời gian càng ngắn, chứng minh quan hệ của hắn và Ngô Sở Úy càng tốt, thời gian càng dài, chứng minh vấn đề giữa hai người càng lớn.
Thoáng cái đã hai tuần lễ rồi, ngày ngày Cương Tử đều có thể thấy Trì Sính, chứng minh tình huống không hay.
Xe hơi chạy trên đường lộ, mắt thấy lại sắp đến ngã rẽ đó, quẹo về phía tây chạy thẳng là nhà Trì Sính, về phía đông không đến hai mươi mét chính là công ty của Ngô Sở Úy.
Cương Tử vẫn theo thói quen hỏi một câu: “Quẹo bên nào?” Ánh mắt Trì Sính rõ ràng chỉ về hướng tây.

Cương Tử quẹo về phía tây, kết quả ở ngay đầu đường có ba chiếc xe hơi nối liền, lập tức kẹt cứng.

Nhìn tình trạng này, trong một lúc cũng không thể chạy tiếp được, Cương Tử đốt một điếu thuốc, đưa cho Trì Sính.
Trì Sính không nhận, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, về hướng công ty của Ngô Sở Úy.
“Đã hai tuần lễ không gặp rồi phải không?” Cương Tử hỏi.
Trì Sính chuyển mắt về, thờ ơ nói: “Đến nhà người khác ngủ một đêm, lạnh nhạt cậu ta hai tuần, không nhiều.”
“Nghiêm trọng vậy sao?” Cương Tử kinh ngạc: “Cậu không xử cậu ta sao?”
“Nếu tôi không đuổi cậu ta đi, bây giờ cậu ta đã nằm trong bệnh viện rồi.”
Cương Tử bội phục sự độ lượng của Trì Sính, bây giờ hắn càng lúc càng đàn ông ra rồi, trước kia chuyện này xảy ra trên người hắn, đừng nói đuổi khỏi cửa, chân cũng bị gãy luôn.
“Lá gan cậu ta càng lúc càng lớn, cậu phải quản lý đi.”
Ánh mắt Trì Sính trầm xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cậu ta làm gì có lá gan đó? Chỉ là cố ý muốn chọc giận tôi thôi.”
Cương Tử bất đắc dĩ cười cười: “Nếu xe đã kẹt ở đây rồi, vậy chúng ta đi thăm cậu ta một chút ha? Thuận tiện đón cậu ta về nhà?’
Trì Sính khựng lại một chút, nói, “Để cậu ta ở nhà thêm vài ngày với mẹ cậu ta đi.”
Cương Tử lập tức hiểu ra mọi chuyện, tức giận là nhỏ, hiếu kính cha mẹ là lớn, Trì Sính cũng coi như dụng tâm lắm rồi.
Hai người trầm mặc hồi lâu, Cương Tử đột nhiên nghiêm mặt, nói: “Sao tôi cảm thấy trước cửa công ty không bình thường lắm nhỉ? Tôi thấy tụ tập không ít người.”
Trì Sính nói: “Cậu xuống xem thử đi.”

“Cậu không đi?” Cương Tử hỏi.
Trì Sính không nói gì, bây giờ hắn nhớ Ngô Sở Úy đến mức ruột gan phèo phổi đều sung huyết rồi, nếu thật sự đi nhìn một cái, chắc chắn sẽ kìm không được.
Cương Tử hiểu ý, nhanh chóng xuống xe, đi về phía công ty Ngô Sở Úy.

Đại khái hơn nửa tiếng sau, Cương Tử trở lại xe.
Trì Sính hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cương Tử nói: “Cũng không có chuyện gì lớn, một khách hàng đặt một số đèn, kết quả bị sai màu, nên đến công ty làm lớn chuyện.

Chỉ đổi đèn xong không được, còn muốn bồi thường tổn thất kinh tế do phải lắp đặt lại, nói là công ty họ kiếm tiền từng giây, làm lỡ một phút cũng tổn thất một khoản rất lớn.”
Trì Sính hừ lạnh một tiếng: “Giải quyết chưa? Bồi thường tiền rồi sao?”
“Bồi thường rồi.” Cương Tử nói.

“Ngô Sở Úy không có ở công ty, tôi làm chủ, nhiều người xúm lại xem như thế, không bãi bình thì không được.

Người này lái xe chạy về phía đông, tôi đã an bài người xong rồi, lấy tiền chúng ta có thể, nhưng không thể lấy không như thế.”
Trì Sính híp mắt lại: “Sao có thể đưa sai màu?”
“Ai biết chứ?” Cương Tử nói: “Lâm Ngạn Duệ nói với tôi, số đèn này là do Ngô Sở Úy đích thân chọn.

Không chỉ một lần, chỉ cần là chuyện buôn bán qua tay cậu ta, màu sắc đảm bảo sẽ sai.”
Trì Sính trầm tư một lát, sự bình tĩnh trong mắt bị rút đi từng chút một.
“Mặc quần lót màu hồng kiểu này, không phải lẳng lơ thì là gì?”, “Nói bậy gì đó? Quần của tôi màu xám.”, “Cậu vượt đèn đỏ”, “Không thể nào, tôi cùng chạy với xe bên cạnh mà”, “Cậu chính là vượt đèn đỏ, cậu không nhìn đèn tín hiệu mà nhìn xe người khác làm gì?”, “Đại Bảo, cẩn thận con mãng xà màu vàng phía sau.”
“…” Trì Sính đột nhiên ý thức được gì đó.
Ngay lúc này, di động đột nhiên vang lên, là điện thoại của bác sĩ: “Cậu mau đến xem thử đi, tình trạng bác gái không tốt lắm, con trai bác cũng tới cùng.

Có một y tá vừa đến, tôi quên dặn dò trước, không cẩn thận nói lỡ miệng rồi, con trai bác gái có thể… đã biết rồi….

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận