Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Nhạc Duyệt đanh đá, Ngô Kỳ Khung đã quen rồi, cũng không muốn tính toán gì với cô, y cúi người nhặt túi lên, cười cười nhét vào ngực Nhạc Duyệt.

"Nếu em không thích anh như vậy, anh có thể giảm béo vì em."

"Khỏi tốn công đi, căn bản không phải chuyện mấy chục kg thịt, số cân thì giảm được, nhưng độ bủn xỉn thật sự đã hết cứu rồi! Đi dạo với anh thì phải mua hàng giảm giá, đi siêu thị thì mua hàng khuyến mãi, đến nhà cũng phải chọn không có mạng không có điều hòa. Mấy chị em tốt của tôi, người ta đều có xe riêng kia kìa, tôi còn phải ngồi xe bus tàu điện ngầm đó!"

Ngô Kỳ Khung tốt tính dỗ dành: "Bắc Kinh chen chúc như thế, giá xăng lại cao, mua xe không có lợi!"

Nhạc Duyệt tức tối: "Đúng, một tháng tiền lương của anh chỉ hơn hai ngàn, vật giá tại Bắc Kinh cao như vậy, nuôi bạn gái là không có lợi đâu! Vì tiết kiệm tiền giùm anh, hai chúng ta chia tay đi."

"Đừng để..." Ngô Kỳ Khung hạ giọng xuống nước nài nỉ: "Tiêu tiền cho em anh không tiếc."

"Phải, tổng cộng chỉ có khoảng hai ngàn, có gì đáng tiếc? Anh cố gắng hết sức cũng chỉ được một chén nước đậu xanh hai cái bánh vòng là quá mức rồi. Sinh viên tốt nghiệp của đại học trọng điểm, thế mà cũng thuộc dạng sáng đi 9 giờ chiều về 5 giờ, còn không bằng người học trường dạy nghề. Đám bạn của tôi còn chưa tốt nghiệp trung học, nhưng bây giờ người ta đã có BMW, còn anh không có nổi BMW, thì ít nhất cũng phải có Passat chứ?"

Ngô Kỳ Khung lấy khăn giấy ra quan tâm lau mồ hôi cho Nhạc Duyệt: "Đừng gấp, đừng gấp, đợi vài năm nữa sẽ mua."

"Vài năm nữa? Với chút ít tiền lương đó của anh, còn trông mong mua xe được sao? Chỉ với căn nhà rách nát của nhà anh bây giờ, anh còn có mặt mũi mời tôi đến ăn cơm? Ngô Kỳ Khung, nghèo cùng cực (hiện tượng đồng âm), rốt cuộc thì anh nghèo cỡ nào? Chỉ với mỗi cái tên đó của anh thì tám đời cũng không làm giàu nổi. Được rồi, anh về đi, nói với mẹ anh chúng ta chia tay rồi."

Nhạc Duyệt quay đầu định đi, Ngô Kỳ Khung lại kéo cô lại, hai người lôi lôi kéo kéo, chó trong sân nhà bên cạnh đã sủa gâu gâu.

"Thật sự không có cơ hội xoay chuyển sao?" Mắt Ngô Kỳ Khung hơi đỏ lên.

Nói thật, Nhạc Duyệt chanh chua, nhưng lại không phải nhẫn tâm, nếu cô thật sự vô tình, thì sẽ không chịu đựng đến ngày hôm nay mới nói chia tay. Nhìn Ngô Kỳ Khung như thế, Nhạc Duyệt cũng rất không đành, nhưng thật sự đã không còn cảm giác, sớm muộn cũng phải quyết tâm chấm dứt, nếu cứ do dự thiếu quyết đoán thì lúc nào mới xong?

"Ngô Kỳ Khung, nói thật, tôi không chê anh nghèo, tôi chỉ hận anh không có chí tiến thủ. Từ khi chúng ta quen nhau, anh không hề làm chút chuyện nào vượt mức. Cho dù anh đánh lộn với tôi, hoặc cằn nhằn vài câu, ít ra còn làm tôi thấy chút mới mẻ! Nói dễ nghe một chút thì là thành thật ổn trọng, nhưng nói trắng ra là sợ sệt! Nhút nhát!"

Phía dưới cột điện sau lưng Nhạc Duyệt có một cục đá, Ngô Kỳ Khung ngẩn người nhìn nó, đột nhiên nhớ đến một đoạn tiểu thuyết trong 'Sớm nắng chiều mưa', nam chính vì cứu vãn tình cảm, liên tục lấy đá đập đầu mình, cuối cùng soạn ra một đoạn tình cảm làm người cảm động.

"Anh có thể chết vì em." Ngô Kỳ Khung đột nhiên phun ra một câu như vậy.

Nhạc Duyệt không thèm chớp mắt, cười như nghe trò đùa.

"Anh không cần chết vì tôi, anh chỉ cần rạch một dao lên tay mình thôi, tôi đã gọi anh một tiếng ba rồi!"

Ngô Kỳ Khung run rẩy đi lại gần cột điện, cúi người nhặt cục đá bị mất một góc lên, hai tay run như cành trúc úa trong gió. Vất vả lắm mới nắm chặt được, nghiêng đầu nhìn Nhạc Duyệt, run cầm cập nói.

"Anh... anh sẽ đập thật đó, em đừng hối hận."

Nhạc Duyệt liếc mắt nhìn y, căn bản không xem là gì, nghiêng đầu đi.

Bốp!

Nhạc Duyệt lập tức xoay lại nhìn, kinh hoảng tái mặt.

Ngô Kỳ Khung ngã xuống đất, thân thể không ngừng co giật, đầu toàn là máu.

"Đại Khung, đại Khung, anh đừng dọa tôi! Bớ người ta! Có người tự sát!"
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận