Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


“Tổng giám đốc Ngô cảm thấy thế nào?” Trương Bảo Quý hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Cháu gái của ngài chắc chắn không thể tệ được, thế này đi, để cô ấy ở đây thử việc hai ngày, nếu thích hợp tôi sẽ giữ lại.”
Trương Bảo Quý rất cao hứng, đưa cho Ngô Sở Úy một tấm danh thiếp.
“Có chuyện gì cậu có thể gọi số này liên lạc với tôi.”
Ngô Sở Úy cúi đầu đảo mắt nhìn, con số này quả thật quá quen thuộc, trước kia khi y làm việc dưới tay Trương Bảo Quý, một ngày hai mươi bốn tiếng toàn do Trương Bảo Quý chi phối.

Bất kể gió lớn trời mưa, nắng râm lạnh ấm, bất kể tình trạng thân thể ra sao, chỉ cần con số này vang lên, nhất định phải chạy đến ngay lập tức.
Nhét vào túi như không có việc gì, Ngô Sở Úy nói với Trương Bảo Quý: “Được, tôi biết rồi.”
Trương Bảo Quý vừa định đi, đột nhiên lại nhớ ra gì đó, hỏi Ngô Sở Úy: “Có phải trước kia hai chúng ta từng gặp mặt không?”
“Có sao?” Ngô Sở Úy giả ngốc, “Sao tôi không nhớ? Hay ngài nhận lầm người?”
“Có thể là vậy.”
Trương Bảo Quý đi rồi, tiểu mỹ nữ và Ngô Sở Úy vào phòng làm việc.
“Đúng rồi, tôi còn chưa biết cô tên gì.” Ngô Sở Úy nói.
“Trương Doanh.”
Ngô Sở Úy gật đầu, ánh mắt đầy vị dương cương đảo qua cô ta.
“Bao nhiêu tuổi rồi?”
Trương Doanh giơ ra hai ngón tay: “Hai mươi hai.”
Ngô Sở Úy lại hỏi: “Bình thường thích làm gì?”
“Ca hát nhảy múa.”
Trong đầu Ngô Sở Úy lập tức hiện lên điệu múa váy cỏ ở Hawaii lúc trước, giả dụ bảo cô gái này mặc váy cỏ, thân trên không mặc đồ, hai bầu ngực lắc lư thì lẳng lơ bao nhiêu chứ?!
Giọng nói ngọt ngào của Trương Doanh ngắt ngang duy nghĩ dâm loạn của Ngô Sở Úy.
“Tổng giám đốc Ngô, em không ngờ anh lại đẹp trai như thế.”
Ngô Sở Úy đan chéo hai tay gác lên bàn làm việc, trên mặt là nụ cười thành thục trí thức.
“Có sao? Sao tôi không cảm thấy?’
Trương Doanh gật đầu, “Có, ngũ quan của anh rất cân đối, đặc biệt là đôi mắt, đầy lực hút, vừa rồi lúc em bước vào suýt nữa đã choáng bởi anh đó.” Nói xong còn thè lưỡi.
Ngô Sở Úy phát hiện, lưỡi cô tai đặc biệt cong, giống như một con cáo.
Sự xấu hổ trên người Trương Doanh nhanh chóng nhạt đi, khí chất quyến rũ chậm rãi nổi lên.
“Tổng giám đốc Ngô, em cảm thấy thân hình anh rất đẹp, vừa không thuộc dạng cơ bắp dồn cục, lại không thuộc dạng ốm yếu gầy gò, đặc biệt khỏe mạnh điển trai.

Hơn nữa em cảm thấy anh mặc âu phục rất đẹp, hai chân anh rất dài, mặc vào thân hình liền thẳng tắp.


Đã thế nơi đó rất mạnh mẽ, gồ lên căng đầy…”
Đối diện khen ngợi trắng trợn như thế, mặt Ngô Sở Úy vẫn có thể giữ được vẻ bình thản thong dong.
“Miệng rất ngọt đó.” Ngô Sở Úy nói.
Trương Doanh lại gần Ngô Sở Úy, dẩu môi nói: “Không phải miệng em ngọt, mà là anh rất ưu tú! Người ta nói, nhìn một người đàn ông để biết có đủ ‘mạnh mẽ’ hay không, chủ yếu phải nhìn vào mắt người đó.

Nếu vẩn đục, thì công năng thận của người đàn ông này không tốt.

Nếu đặc biệt sáng, giống anh vậy, thì một nửa của anh sẽ rất có phúc.”
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, anh ta có thể không có phúc sao? Mắt anh ta còn sáng hơn tôi mấy lần.
“Vậy nếu trong mắt lại có tơ máu thì sao?” Ngô Sở Úy quan tâm đến tính phúc của Khương Tiểu Soái.
Trương Doanh hơi nhíu đôi mày xinh đẹp: “Đó là do mệt nhọc quá độ sao?”
Ngô Sở Úy lắc đầu: “Nếu trời sinh đã thế thì sao?”
Trương Doanh suy nghĩ một lát, đột nhiên mắt sáng lên.
“Anh là nói đường vân chìm màu đỏ đúng không? Đó không phải tơ máu! Cách vách nhà em có một ông cụ, trong mắt ông ta cũng có tia đỏ.

Người ta rất mạnh đó, lúc 76 tuổi vẫn còn sinh được một bé gái.”
Ngô Sở Úy không khỏi nuốt nước miếng, má ơi! Sư phụ à anh phải bảo trọng đó nha!
Trương Doanh lại nói: “Hơn nữa từ chất tóc cũng có thể nhìn ra, tóc của anh vừa đen vừa sáng, hơn nữa rất dày, đặc biệt bóng loáng…” Nói một hồi, liền thò tay vào tóc Ngô Sở Úy, ngón tay nhẹ quấn tóc y.
Ngô Sở Úy nhìn ra được, cái này chỗ nào là tốt nghiệp chuyên ngành văn thư chứ? Thuần túy là chuyên ngành kỹ nữ.

Trước kia lúc y đi học đã có dạng con gái này rồi, mỗi ngày siêu xe đưa đón về ký túc xá, được gọi là kỹ nữ trường học.
Cho dù là thế, cũng không trở ngại Ngô Sở Úy yêu thích cô ta.
Trương Doanh vẫn khen không dứt miệng, khen đến mức Ngô Sở Úy bồng bềnh lơ lửng, nếu không phải có trái trứng lớn nặng trình trịch kéo lại, điểu của y đã bay đi rồi.
“Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong giấc mơ của em, là nam thần hoàn mỹ chỉ có thể nhìn chứ không thể chạm vào.”
Ngô Sở Úy thầm nghĩ, cô khẩu giao cho bao nhiêu người rồi hả? Cái miệng lẳng lơ thế này?

Tối khi ăn cơm, Ngô Sở Úy và Trì Sính cùng ngồi xem đá banh.

Xem một hồi, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ lại cách tiểu thư ký bảo nhìn mắt phán đoán năng lực của đàn ông, vì vậy quay sang nhìn mắt Trì Sính.

Trong mắt Trì Sính phản xạ lại ngũ quan rõ ràng của Ngô Sở Úy, sáng sủa sắc bén, sâu không thấy đáy.
“Nhìn cái gì đó?” Trì Sính đập một cái lên trán Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đột nhiên phun ra một câu: “Khi tôi nhìn anh, anh có cảm giác bị điện giật không?”
Trì Sính sượng mặt nói: “Không có.”
“Anh nhìn trước hãy nói.” Ngô Sở Úy không nản chí.
Trì Sính chẳng thèm quay sang, nhìn chằm chằm tivi, hắn sợ quay qua rồi thì không quay về được nữa.
“Mất hứng.” Ngô Sở Úy lầm bầm.
Qua một lát, Ngô Sở Úy lại nhớ ra tiểu thư ký khen y rất mạnh mẽ, vô thức cúi đầu nhìn đũng quần mình, quả thật gồ lên.

Quay sang nhìn Trì Sính một chút, đột ngột cảm thấy của mình thật xẹp thật xẹp.
Mỗi lần ở cạnh Trì Sính, cảm giác ưu việt đàn ông của Ngô Sở Úy đều biến mất.
Càng nghĩ càng nghẹn khuất, đầu đưa về đũng quần Trì Sính, nện mạnh vài cái.
Cho anh gồ như thế! Cho anh gồ như thế! Cho anh gồ như thế!...
Trì Sính túm Ngô Sở Úy lên.
“Tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi.”
Sau khi bị Trì Sính “thu thập” một hồi, Ngô Sở Úy không giống như bình thường trực tiếp chui vào ổ chăn, mà đứng bên cạnh giường tập thể dục.

Cầm hai cục tạ nâng lên hạ xuống, luyện mướt rượt mồ hôi.
Trì Sính tựa vào đầu giường, liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ chế nhạo.
“Luyện tay hoài có tác dụng gì? Phải luyện eo kìa, tránh cho mỗi lần cưỡi trên người tôi đều vặn không được.”
“Cút!”
Ngô Sở Úy tức giận quay lưng về phía Trì Sính.
Lúc chui vào ổ chăn, Ngô Sở Úy lại nhớ đến mấy câu tiểu thư ký khen mình, nhịn không được hỏi Trì Sính: “Nói thật, rốt cuộc anh cảm thấy tướng mạo của tôi ra sao?”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy mấy phút: “Trung thượng đẳng.”
Tiền đề là thượng đẳng của Trì Sính đến nay không có ai.
Nhưng Ngô Sở Úy nghe xong rất khó chịu: “Anh không cảm thấy ngũ quan của tôi rất chuẩn sao?”
“Khi lên cao trào đúng là rất chuẩn.”
Ngô Sở Úy nện cho Trì Sính hai đấm, chưa nghỉ ngơi được bao lâu, lại nhớ ra một chuyện.
“Vậy anh cảm thấy thân hình của tôi ra sao?”

Lần này Trì Sính cho một đánh giá tốt.
Ngô Sở Úy hưng phấn hỏi: “Vậy anh cảm thấy điểm sáng ở đâu?”
Nói xong còn cố ý vén chăn lên, để Trì Sính nhìn hai chân dài thẳng tắp của mình.
Không ngờ, Trì Sính lại nói: “Mông đủ bự.”
Ngô Sở Úy phẫn hận đáp trả: “Anh chỉ biết nhìn chỗ đó thôi sao? Anh không phát hiện hai chân tôi rất dài sao?”
Trì Sính nói: “Khi dạng ra thì rất dài, dạng càng bự càng dài.”
Ngô Sở Úy sâu sắc cảm thấy y và Trì Sính không có ngôn ngữ chung, tức giận cuốn hết mền đi, để cho Trì Sính chịu lạnh.
Trì Sính túm tóc Ngô Sở Úy, kéo y về cạnh mình.
“Đựng chạm tóc tôi!” Ngô Sở Úy cảnh báo: “Túm hư anh đền được không? Tóc đen bóng sáng loáng thế này!”
“Dù có đen nữa cũng có thể đen bằng lông Y của cậu sao?” Trì Sính giễu cợt: “Tôi kéo cậu cậu chẳng nói gì, kéo tóc cậu cậu liền không vui?”
Ngô Sở Úy quay người qua, cũng cố sức kéo tóc Trì Sính, hai người đối đầu.
Sau một hồi ồn ào, Ngô Sở Úy mệt rồi, mắt nhìn trần nhà, ngực phập phồng.
“Tổng giám đốc Ngô, anh chính là cấp trên lý tưởng của em, bạch mã hoàng tử trong giấc mộng của em, là nam thân hoàn mỹ chỉ có thể nhìn mà không thể chạm.”
Bên môi Ngô Sở Úy hiện lên nụ cười không dễ phát giác, lấy cùi chỏ húc Trì Sính.
“Này, tôi là gì của anh?”
Trì Sính ngừng một chút, nói: “Cậu là bắp của tôi.”
“Bắp, tại sao lại là bắp?”
“Vì như vậy tôi có thể bạo cậu.” (Bạo cậu = bạo bắp = bắp rang)
“…!!”
Giày vò một trận, Ngô Sở Úy mới ngủ.
Không biết có phải bị Ngô Sở Úy hỏi quá nhiều hay không, Trì Sính không kìm được nhìn y thêm vài lần.

Không ngờ lại nhìn hơn nửa tiếng, nếu lúc này Ngô Sở Úy mở mắt, sẽ có thể thấy được hai ánh mắt hoàn toàn khác với vừa rồi.
Mang theo mê luyến sâu đậm, bá đạo lại dịu dàng, cuồng nhiệt đằm thắm.
Tay Trì Sính nhẹ vuốt mặt Ngô Sở Úy, cái trán trơn nhẵn, sống mũi cao, bờ môi mỏng, cằm cứng chắc… nhớ khi y tức giận thì trừng to đôi mắt, khi cao hứng thì hơi nhếch khóe môi, lúc động tình thì cong đôi mày, khi cao trào là gương mặt kích động như muốn khóc…
Nhìn tiếp xuống dưới, cái eo vừa rồi còn bị Trì Sính chê bai, hiện tại lại thành bảo bối.

Sờ tới sờ lui, cảm nhận xúc cảm vừa mềm mại vừa căng chặt, ảo tưởng điệu bộ dâm đãng khi nó vặn vẹo.
Còn có đôi chân dài, mỗi lần quấn lên eo Trì Sính, đều khiến hắn có xúc động đào rỗng tất cả để giao ra.
Cuối cùng, đưa mũi ngửi tóc Ngô Sở Úy.
Cảm nhận làn tóc y nhẹ trêu cợt mình.
Kết quả, khi Trì Sính nhắm mắt trầm mê, hắn đột nhiên ngửi được một mùi hương khác lạ.
Mùi sơn móng tay.
Dù sao Trì Sính cũng đã đi quanh trong lùm hoa nhiều năm như thế, hiểu rất rõ mùi vị trên người phụ nữ.


Đặc biệt là hắn càng quen thuộc mùi vị trên người Ngô Sở Úy, xen tạp một chút mùi vị khác hắn đều có thể phát hiện ra.
Ngô Sở Úy đang ngủ ngon, đột nhiên bị một cơn đau thình lình ập đến bức tỉnh.
Trì Sính kéo y dậy.
Ngô Sở Úy buồn bực hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Luyện eo cho cậu.”
“Tôi không muốn luyện, tôi buồn ngủ… ưm…”
Ban đầu, Ngô Sở Úy còn mông lung, sau đó dần tìm về tinh thần, cuối cùng thì hoàn toàn hưng phấn, cưỡi trên người Trì Sính, cố sức vặn vẹo vòng eo.
Trì Sính quất vào mông Ngô Sở Úy như quất lừa.
“Mau động đậy!”
Ngô Sở Úy ngữa cổ rên rỉ.
“A a… sắp không được rồi…”
Dây nịt lại chào hỏi hai cái, kèm theo tiếng gầm hung tợn của Trì Sính.
“Mau thêm chút nữa.”
“Không được rồi… sắp bắn rồi… a a a a…”

Hôm sau, Cương Tử đến tìm Trì Sính, nói cho hắn biết chuyện của Trương Bảo Quý.
“Trước kia lúc Ngô Sở Úy làm việc ở doanh nghiệp nhà nước, luôn là cấp dưới của ông ta.

Chẳng qua lần này ông ta đến tìm Ngô Sở Úy, không hề nhận ra Ngô Sở Úy.”
Trì Sính khó hiểu: “Không nhận ra? Cậu ấy làm ở đó ba năm, cho dù có đổi tên, cũng không đến mức không nhận ra chứ!”
Cương Tử giải thích: “Vì tướng mạo của cậu ta khác biệt rất lớn so với trước kia.”
“Cậu ấy từng phẫu thuật thẩm mỹ sao?” Trì Sính hỏi.
Cương Tử cười không phúc hậu: “Không phải phẫu thuật thẩm mỹ, mà trước kia quá mập.”
Nói xong, lấy ra bức ảnh khi Ngô Sở Úy còn “tràn đầy phong hoa”, cũng chính là khoảng thời gian trước khi Ngô Sở Úy giảm béo, lần đầu Nhạc Duyệt đưa ra lời chia tay với y, trọng lượng lúc đó lên đến một trăm bảy một trăm tám cân.

Toàn thân là mỡ, ngũ quan toàn bộ đều bị nén biến dạng, ngay cả con mắt lớn mang tính tiêu chí nhất cũng bị dồn cho nhỏ lại.
Nếu không phải Cương Tử đã nói trước, Trì Sính suýt nữa nhận không ra.
Dùng bốn chữ để hình dung thái độ của Trì Sính đối với tên mập Ngô ngày trước, đó chính là “không cách nào muốn”.
Sau này mấy loại thức ăn nhiệt lượng cao như coca, khoai tây chiên trong nhà phải được dọn sạch, kiên quyết diệt trừ tất cả khả năng có thể quay về lúc trước.
Chẳng qua, Trì Sính vẫn buồn cười.
Thật muốn bứt hai gò thịt mập trên mặt y xuống.
“Lúc đó Trương Bảo Quý ức hiếp cậu ta không ít.” Cương Tử nói.
Nụ cười trên mặt Trì Sính nhạt đi, sắc âm u phủ kín con ngươi.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận