Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trì Sính biết, Ngô Sở Úy tức giận rồi.
Thật ra từ lúc Ngô Sở Úy nằm úp xuống bắt đầu hít đất, Trì Sính đã hơi hối hận.

Đây là lần đầu tiên hắn không kìm được tính cách của mình, trút cơn giận trong lòng lên người mình yêu nhất.
Thật ra lòng hắn không hề rộng rãi.
Đặc biệt là chuyện dính dáng đến Ngô Sở Úy, lòng Trì Sính sẽ trở nên vô cùng nhỏ hẹp, nếu có người định nới rộng, sẽ bị hắn lột da xé thịt, máu văng tung tóe.
Bây giờ Trì Sính đang thừa nhận nỗi đau này.
Từ khi Cương Tử nói xong chuyện năm đó Ngô Sở Úy bị ức hiếp, Trì Sính vẫn không nguôi giận được.

Tuy biết vướng mắc quá khứ là chuyện không có ý nghĩa, nhưng mỗi lần nghĩ đến cảnh Ngô Sở Úy bị người ta đạp, tim Trì Sính như bị kim châm, thậm chí đau lòng đến mức thù hận Ngô Sở Úy.
Hận y lúc đó tại sao lại yếu đuối như thế, tại sao để người ta ức hiếp.
Trì Sính hận không thể xuyên qua thời gian trở về, nhảy vào cảnh đó, đấm đá kẻ ức hiếp Ngô Sở Úy, sau đó nhét Ngô Sở Úy vào túi, trực tiếp mang về hiện tại.
Nhìn không nổi, nghe không nổi, chịu không nổi Ngô Sở Úy bị một chút uất ức nào.
Nếu hiện tại có người cho Trì Sính biết, lúc Ngô Sở Úy ra đời mẹ y khó sinh, bị sản đạo ép chặt đến mức suýt ngộp thở mấy lần, có thể Trì Sính sẽ càng khó chịu thêm.
Nghe thì có vẻ rất sướt mướt, nhưng đây chính là tâm trạng thật sự của Trì Sính lúc này.
Trên giày phủ kín tàn thuốc, Trì Sính giũ chân, bước về căn phòng Ngô Sở Úy đã vào.
Cửa khóa.
Chẳng qua Trì Sính có chìa khóa, hắn nhanh chóng mở cửa.
Ngô Sở Úy nằm trên giường đưa lưng về phía Trì Sính, đang tức giận một mình.
Trì Sính bước qua, đặt tay lên đầu Ngô Sở Úy, lặng lẽ nhìn y.
“Buổi chiều nghe được vài chuyện, tâm trạng rất tồi tệ, cho nên…”
“Anh khỏi nói nữa.” Ngô Sở Úy ngắt lời, “Tôi biết là vì cái gì.”

Trì Sính híp mắt lại: “Cậu biết?”
“Cương Tử gọi điện cho tôi rồi.” Ngô Sở Úy âm u nói: “Anh ta nói anh nhìn thấy hình chụp của tôi hồi trước, sắc mặt càng lúc càng kém, anh ta sợ anh nghĩ không thông, nên bảo tôi khuyên anh.”
Trì Sính: “…”
Ngô Sở Úy đột nhiên nghẹn ngào: “Anh chê tôi trước kia quá mập đúng không? Sợ tôi mập lại như trước chứ gì? Tôi cho anh biết, nếu tôi thật sự trở lại như lúc đó, không cần anh nói, tôi cũng tự bỏ đi!”
Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cười.
“Vậy bây giờ tôi không muốn cậu nữa rồi, cậu mau mập lên đi.”
Mắt Ngô Sở Úy đỏ bừng, nắm đấm nện như mưa lên người Trì Sính, như sói hoang hung hãn, điên cuồng cắn xé, lôi kéo đạp đá, ra vẻ muốn đánh chết Trì Sính.
Trì Sính mặc y giày vò, cho đến khi Ngô Sở Úy hết giày vò nổi, ủ rủ chui vào lòng Trì Sính.
“Trọng lượng đánh bại ái tình.” Ngô Sở Úy rầu rĩ nói.
Trì Sính nhéo mạnh lên mặt Ngô Sở Úy: “Nhìn cái mặt ngốc của cậu đi! Tôi giỡn với cậu thôi, cậu ở bên tôi thì có thể trở lại như trước được sao? Dù có thao tôi cũng phải thao cho cậu giảm mấy cân.”
Ngô Sở Úy cứng mặt không nói gì.
Trì Sính lại đánh một cái lên ót Ngô Sở Úy, giả bộ tức giận: “Bảo cậu rèn luyện mà cứ như hại cậu vậy! Không phải chỉ mệt một chút thôi sao? Có đến mức quay mặt với tôi không? Sao cậu dễ giận vậy? Hả?”
Ngô Sở Úy vẫn không lên tiếng.
Trì Sính ngắt một cái lên chỗ thịt mẫn cảm nhất ở chân Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy đau kêu oa oa.
“Cút đi!”
Trì Sính sầm mặt, lại kéo trứng Ngô Sở Úy.
“Cậu bảo ai cút? Hả?”
Ngô Sở Úy vừa đau vừa vội đá vào mệnh căn của Trì Sính, Trì Sính ăn đau, kéo Ngô Sở Úy vào lòng thu thập một hồi.

Ngô Sở Úy không chịu khuất phục, nhặt dép lê chào hỏi lên người Trì Sính.
Hai người đánh nháo giằng co một hồi, cuối cùng, Trì Sính đè Ngô Sở Úy xuống.
“Úy Úy, cậu đánh tôi thế nào cũng được, nhưng cậu không thể để người khác đánh cái nào.”
Ngô Sở Úy sửng sốt một chốc, nửa ngày không nói được một câu.

“Lúc trước sao cậu lại kém cỏi như vậy? Trương Bảo Quý bảo cậu làm gì thì cậu làm đó? Cậu để mặc ông ta mắng, mặc ông ta đá? Ngay cả một chút phản kháng cũng không có?”
Ngô Sở Úy chẳng thể ngờ được, Trì Sính lại vì những chuyện xưa rích xưa rế này mà vô cớ nổi giận.
“Tôi làm sao biết lúc đó tôi nghĩ gì?” Ngô Sở Úy kêu oan: “Lại nói, đã qua bao lâu rồi chứ? Tôi cũng đâu có vô dụng trước mặt anh, anh nóng làm gì?”
“Cậu nghĩ tôi nóng làm gì?” Trì Sính nói xong mặt lại trầm xuống: “Ai biết liệu cậu có lại ngốc nghếch để người ta ăn hiếp, không dám phản kháng hay không?!”
“Anh cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra lần nữa trên người tôi sao?” Ngô gia gia trợn tròn mắt: “Ai dám ăn hiếp tôi thử xem!”
Tâm bệnh thì cần tâm dược, câu này của Ngô Sở Úy khiến lòng Trì Sính thoải mái rất nhiều.
“Nào, đảm bảo với tôi đi, sau này tuyệt đối không được chịu một chút thiệt thòi nào.”
Ngô Sở Úy vốn cảm thấy không cần thiết, nhưng Trì Sính cứ muốn y chính miệng bảo đảm, Ngô Sở Úy không cự lại hắn, chỉ đành qua loa nói: “Tôi bảo đảm, sau này tuyệt đối không chịu một chút thiệt thòi.”
Thế nhưng, Trì Sính lại yêu cầu: “Nói một trăm lần.”
Ngô Sở Úy không ngờ, đàn ông bị bức quá cũng sẽ biến thành đàn bà nhiều chuyện.
“Tôi không nói.”
“Không nói đúng không? Không nói thì hít đất một trăm cái.”
“Tôi bảo đảm, sau này tuyệt đối không chịu một chút thiệt thòi nào; tôi bảo đảm, sau này tuyệt đối không chịu một chút thiệt thòi nào; tôi bảo đảm, sau này tuyệt đối không chịu một chút thiệt thòi nào…”
Ngô Sở Úy cứ ngây ngốc lặp lại như thế, không phải vì sợ phải hít đất một trăm lần, mà là y nhìn ra được Trì Sính thật sự đau lòng.
Sau khi nói xong, Trì Sính lại thẩm vấn Ngô Sở Úy: “Nhớ chưa?”
Ngô Sở Úy gật đầu: “Nhớ rồi.”
“Sau này nếu cậu dám để người khác đánh cậu một cái, tôi sẽ đánh cậu mười cái.”
“Tại sao?” Ngô Sở Úy nóng ruột, “Nếu người khác cố ý chỉnh tôi thì sao!”
“Tôi bất kể, cậu cho người ta cơ hội chỉnh cậu, chính là trách nhiệm của cậu.”
Ngô Sở Úy phẫn hận không thôi, sao lại có loại người này chứ? Tôi để người ta chỉnh tôi còn thành ra là lỗi của tôi! Vừa định phản bác, đột nhiên nghĩ đến một phương thức trút giận tốt hơn, thế là đổi giọng.
“Anh không nói còn tốt, anh nói làm tôi nhớ đến một chuyện lúc trước.


Có lần tôi cãi Trương Bảo Quý, lúc đó ông ta đấm vài cái vào bụng tôi, làm tôi muốn nôn…”
“Được rồi.” Trì Sính sầm mặt ngắt lời: “Đừng nói nữa.”
Khó chịu trong lòng Ngô Sở Úy tan biến như mây khói, ra sức nện hai cái lên vai Trì Sính, cười rất đã nghiện.
Đợi y cười đủ rồi, Trì Sính lại ném ra một quả bom hạng nặng.
“Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày rèn luyện hai tiếng, cộng thêm một tiếng luyện tập kỹ năng cơ bản của đấm bốc.

Đợi khi luyện kỹ năng thành thạo rồi, tôi sẽ dạy cậu một vài chiêu thức đấm bốc thực dụng, để sau này ra ngoài khỏi lo lắng.”
Ngô Sở Úy oán thán: “Tại sao không trực tiếp mời hai vệ sĩ cho tôi chứ?”
Vệ sĩ? Trì Sính thầm nghĩ, thư ký còn không muốn phối cho cậu, cậu còn muốn phối vệ sĩ?
Cái người tên Uông Trẫm kia đến nay vẫn chiếm giữ trận doanh tình địch của Trì Sính, Trì Sính có thể cho Ngô Sở Úy dính liếu đến nghề nghiệp liên quan tới kẻ đó sao?
“Ai lợi hại cũng không bằng bản thân cậu lợi hại.” Trì Sính nhéo tai Ngô Sở Úy nói: “Nghe tôi, không có hại gì cho cậu.”

Trương Bảo Quý mời chủ nhiệm trong cục ăn cơm, thầm muốn nghe ngóng tình huống, mời luôn cả Trì Sính.

Vốn không ôm bao nhiêu hy vọng, không ngờ Trì Sính lại rất nể mặt.
Hơn nữa, hắn còn đến trước chủ nhiệm một bước.
Trương Bảo Quý vui mừng quá đỗi, vỗ vai Trì Sính nói: “Không ngờ cậu đến thật.”
Trì Sính thờ ơ nói: “Đúng lúc rảnh rỗi.”
“Nào nào nào, chúng ta vào trong ngồi trước đi, tôi đoán chú Triệu của cậu cũng sắp đến rồi.”
Trì Sính bình thản bước vào.
Ba người ngồi quanh một bàn ăn lớn, Trương Bảo Quý và chủ nhiệm nói chuyện rất thân quen, Trì Sính ngồi cạnh lặng lẽ nghe.

Rất ít khi chen vào, cũng không nghịch di động, làm rất ổn thỏa.
Chủ nhiệm cười trêu Trì Sính: “Đại Trì à, bình thường cậu luôn là người đi đầu tiên, hôm nay sao không vội nữa?”
Trì Sính nhẹ nhàng đáp: “Vì tôi còn chưa ăn no.”
“Ha ha ha…” Trương Bảo Quý cười sảng khoái, vội gọi phục vụ đến, “Mang thêm một món ăn cho Trì công tử, muốn ăn cái gì nào? Tùy tiện gọi đi.”
Trì Sính nói: “Một phần canh đậu hủ đi.”

Không bao lâu, nồi đất còn bốc hơi được bưng lên, đậu hũ non mềm còn sôi sục bên trong.
Trì Sính gắp một miếng, bỏ vào chén của Trương Bảo Quý.
“Ối chà, cảm ơn thằng cháu của tôi.” Trương Bảo Quý cười tươi: “Để nguội một lát hãy ăn.”
Không ngờ, Trì Sính lại nói: “Đậu hũ này phải ăn lúc nóng.”
Trương Bảo Quý không nói hai lời, trực tiếp gắp đậu hũ vào miệng.

Còn chưa nhai, đã bị nước canh nóng làm bỏng lưỡi, vừa định nhổ ra, đã nghe Trì Sính hỏi.
“Ngon không?”
Trương Bảo Quý nuốt ừng ực, vách trong thực quản bị bỏng sưng lên, mất nửa ngày mới rặn được một chữ.
“Ngon.”
Trì Sính bình thản thò đũa vào nồi, gắp thêm một miếng.
“Ngon thì ăn thêm một miếng đi.”
Trương Bảo Quý: “…”
Chưa ăn được nửa bữa, Trương Bảo Quý đã đau dạ dày khó chịu được, cúi người đi vào nhà vệ sinh.
Trì Sính thản nhiên đi theo.
Trương Bảo Quý đi rất vội, không cảm thấy tiếng bước chân phía sau, đợi đến khi ông ta ý thức được, một luồng sức lớn ập đến từ sau lưng.

Người ông ta lảo đảo, phần bụng nện vào mép bồn rửa tay, đậu hủ nóng cuộn trào bên trong.

Lại một dòng sức lớn ép ông ta phải quay người, đậu hũ trào lên đến miệng còn chưa kịp thu về, toàn bộ phun lên giày Trì Sính.
Ngẩng đầu nhìn, sắc mặt Trương Bảo Quý đột biến.
“Trì công tử, thật xin lỗi, tôi…”
Nói xong rút hai tờ khăn giấy định lau giày cho Trì Sính.
Không ngờ, Trì Sính cúi xuống nắm cổ tay Trương Bảo Quý, giọng nói âm trầm vang lên.
“Để nó từ đâu ra, thì trở về đó đi.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận