Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Ngô Sở Úy loay hoay trong phòng, đột nhiên, cửa truyền đến tiếng vang.
Ngô Sở Úy đã ở đây bốn ngày, ban ngày rất ít khi thấy Trì Viễn Đoan, thỉnh thoảng ông sẽ về ngủ trưa, nhưng cũng không phải giờ này.
Chẳng lẽ… Trì Sính đến?
Ngô Sở Úy hưng phấn lao ra cửa, Trì Viễn Đoan bên kia vừa vặn tay nắm, còn chưa kịp đẩy vào, Ngô Sở Úy đã từ bên trong kéo cửa ra.
May mà Trì Viễn Đoan vững trọng tâm, phản ứng kịp thời buông tay ra, nếu không chắc chắn sẽ ngã nhào tới trước.

May mắn thì đụng vào người Ngô Sở Úy, không may thì ngã xuống đất.
Ngô Sở Úy kinh ngạc nhìn gương mặt già hơn hai mươi tuổi, tâm trạng thoáng cái rơi xuống đáy cốc.
Chú nói đi, ban ngày ban mặt không có chuyện gì chạy về nhà làm gì? Chỉ dựa vào gương mặt đầy nếp nhăn của chú, còn muốn cho tôi niềm vui bất ngờ gì chứ?
Trì Viễn Đoan còn kinh ngạc hơn Ngô Sở Úy, nhưng ông che giấu tâm trạng rất tốt.
“Đứng đây làm gì?”
Ngô Sở Úy lập tức nở một nụ cười sáng lạn.
“Chào đón chú đó!”
Nói xong hai tay đưa vào phòng, tạo tư thế hoan nghênh bước vào.
Trì Viễn Đoan không hề lộ ra bất cứ an ủi nào, ngược lại sầm mặt nhắc nhở: “Đừng giở trò quỷ với tôi.”
Ngô Sở Úy bĩu môi, đi sau Trì Viễn Đoan nói: “Con không giở trò quỷ, cả ngày con ở đây, đặc biệt nhàm chán vô vị.

Khó khăn lắm mới có người về, con có thể không vui sao?”
“Biết nhàm chán thì mới nhớ lâu, sau này cách xa Trì Sính một chút.”
Ngô Sở Úy càng nghe càng cảm thấy mình mới là con trai của Trì Viễn Đoan.
Theo Trì Viễn Đoan vào cửa phòng ngủ, đôi mắt to lén lút nhìn vào bên trong.
“Chú, chú định khi nào mới thả con về.”
Mất hồi lâu, Trì Viễn Đoan mới lạnh lùng đáp.
“Đợi khi nào cậu nghĩ thông rồi, quyết định đoạn tuyệt với Trì Sính, tôi sẽ thả cậu về.”

Ngô Sở Úy hoa dung thất sắc: “Lẽ nào chú muốn sống cùng con cả đời?”
Trì Viễn Đoan nghe giọng điệu chấp mê bất ngộ của Ngô Sở Úy, tức giận không kiềm nổi.
“Nếu cậu dám tiếp tục như thế mãi, tôi liền dám kéo dài với cậu, kéo dài tới khi tôi chết mới thôi.”
Ngô Sở Úy nuốt nước miếng: “Để dì biết thì không tốt đâu.”
Trì Viễn Đoan lập tức bắn đôi mắt sắc bén lên người Ngô Sở Úy.
“Mẹ Trì Sính dù có hàm hồ, cũng không thể cho rằng tôi nhìn trúng thằng nhóc ngu xuẩn không biết xấu hổ như cậu! Cậu thử nói đi, một thằng nhóc bình thường như cậu, sao trong đầu toàn chứa những trò biến thái không vậy hả?!”
Ngô Sở Úy vừa ủy khuất vừa lúng túng: “Chú, con không có ý đó, con nói dì biết chuyện của con và Trì Sính sẽ không tốt lắm, làm mẹ không phải đều khá yếu đuối sao?”
Mặt Trì Viễn Đoan đổi màu mấy lần, cuối cùng không nói gì cả, lạnh mặt vào nhà vệ sinh.
Ngô Sở Úy thở phì phò, còn nói trong đầu tôi chứa đầy mấy trò biến thái, trong đầu chú không chứa thì sao suy nghĩ lung tung vậy?
Trì Viễn Đoan ra khỏi nhà vệ sinh, không thèm nhìn Ngô Sở Úy một cái, bước vào phòng sách, lục lục tìm tìm trước kệ sách.
Ngô Sở Úy lại chạy qua, hỏi như chuyện phiếm: “Sao chú về sớm vậy?”
“Sắp xếp đồ, chuẩn bị rời tỉnh khảo sát ba ngày.”
Ngô Sở Úy vừa nghe Trì Viễn Đoan định đi, lập tức cảm thấy có hy vọng.

Ba ngày đó! Trì Sính dù có phản ứng chậm chạp cỡ nào, ba ngày cũng đủ cho hắn giải được rồi chứ.
Không ngờ Trì Viễn Đoan nói tiếp: “Cậu cũng sắp xếp đi, chiều xuất phát với tôi.”
Mặt Ngô Sở Úy lập tức từ vui mừng biến thành xám xịt.
“Cái gì? Con cũng phải đi cùng chú?”
“Không phải cậu nói ở nhà một mình nhàm chán vô vị sao? Đúng lúc tôi dẫn cậu ra ngoài thoáng gió, cậu cũng tham quan doanh nghiệp tiên tiến của tỉnh khác một chút, học tập kinh nghiệm phát triển của người ta.”
Ngô Sở Úy ra vẻ khó xử: “Ý tốt của chú con xin ghi nhận, nhưng con thật sự không muốn cùng chú chạy đông chạy tây.

Nói thật với chú luôn, chú thấy con mỗi ngày cười ha ha như vậy, thật ra trạng thái tinh thần của con không tốt.

Con muốn nhân lúc chú không ở nhà nghỉ ngơi thỏa đáng, có thể khi chú về, con đã nghĩ thông rồi.”

Trì Viễn Đoan không đổi sắc: “Tôi cũng nói thật với cậu luôn, sở dĩ tôi dẫn cậu theo, chính là vì để cậu lại một mình tôi không yên tâm.

Cậu cũng khỏi nói nhảm nữa, mau sắp xếp đồ đạc đi.”
Ngô Sở Úy thấy chuyện này không còn chỗ thương lượng, chỉ đành sụ mặt hỏi: “Khi nào đi.”
“Khoảng mười hai giờ.”
Ngô Sở Úy nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ rồi.

Trời ơi! Còn có hơn một tiếng, trừ đi thời gian tiêu hao trên đường, cũng chỉ còn hơn bốn mươi phút thôi.
Trì Sính có thể giải ra được trong thời gian ngắn như thế sao?
Lỡ đâu mình đi rồi anh ta mới hiểu, dẫn người xông đến đây, không phải đồng nghĩa tự sa vào lưới sao? Nếu để Trì Viễn Đoan biết, dưới cơn tức giận liệu có ném mình ở tỉnh khác hoặc mục đích chuyến đi này của ông chính là thần không biết quỷ không hay xử mình không?
Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên cảnh tượng thê thảm mình trúng đạn xong não chảy đầy đất.
Đang nghĩ thế, Trì Viễn Đoan lại mở miệng.
“Sao còn không mau đi sắp xếp đồ đạc?”
Ngô Sở Úy gian nan nói: “Không cần vội đâu mà? Không phải còn hơn một tiếng sao?”
“Cậu không ăn cơm sao?” Trì Viễn Đoan nghiêm mặt: “Chúng ta phải xuất phát lúc mười một giờ rưỡi, đi ăn cơm trước, đợi ăn xong thì cũng đến mười hai giờ rồi.
Lại đi trước nửa tiếng, Ngô Sở Úy bấm tay tính toán, vậy không phải chỉ còn thừa mười phút sao?
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy nhanh chóng chuồn về phòng ngủ, vội gửi ám hiệu cho Trì Sính.
Bên này Trì Sính đang tranh luận không dứt, hắn chắc chắn Khương Tiểu Soái giải sai.

Khương Tiểu Soái cũng tự cảm thấy không bình thường, nhưng vì mặt mũi, kiên trì cách giải của mình là đúng.
Ngay lúc này, đồng hồ của Trì Sính lại chuyển động.
Khương Tiểu Soái vội ghé đầu vào xem.
“Một giờ năm phút.”

Ngô Sở Úy chỉnh giờ xong, lặng lẽ chờ một lát, cho bên đó đủ thời gian ghi nhớ.

Vừa vặn cái thứ hai, cửa bị mở ra không chút dấu hiệu, thân hình cao to của Trì Viễn Đoan bước vào.
Ngô Sở Úy bị dọa giật bắn, vội rũ hai tay xuống.
Kết quả, Trì Viễn Đoan chỉ lấy hai cái áo trong tủ rồi đi.
Ngô Sở Úy thở ra nhẹ nhõm.
Sau đó lại nâng tay lên, tiếp tục chỉnh giờ.

Do thần kinh còn nằm ở trạng thái căng thẳng, kim đồng hồ xoay rồi xoay, cuối cùng lại dừng ở một giờ năm phút.
Ý, hình như mình đã chỉnh cái giờ này rồi.
Vốn dĩ Ngô Sở Úy muốn vặn hai chữ cái, k (mau) d (lên).

Nhưng bây giờ có thêm một chữ k (mau), nghĩ lại, k (mau) k (mau) d (lên) cũng không tệ, càng có thể biểu hiện tâm lý nôn nóng của mình.
Vì vậy, lại chỉnh sang bốn giờ.
Khương Tiểu Soái ghi lại ba số này lên giấy, lại đối chiếu với bảng chữ cái tìm tìm rồi cuối cùng vỗ bàn tự tin.
“Anh còn nói tôi giải sai, căn bản không sai! Anh tự xem đi, cậu ta lại gửi cái gì này?”
Ánh mắt âm trầm của Trì Sính ném lên tờ giấy.
Phía trên liệt ra ba chữ cái lớn – K, K, D.
Khương Tiểu Soái lớn tiếng giải thích: “Nhìn thấy chưa? Cậu ta muốn anh, nghĩ thoáng chút.”
Lần này, sắc mặt Trì Sính thật sự biến đổi.
Tạm thời không tính câu nói này là thật hay là đang giỡn, chỉ cần nhìn riêng đáp án của hai câu nói này, đã đủ để Trì Sính mài răng một hồi.
Bên kia Ngô Sở Úy đang nôn nóng chờ đợi, liên tục nhìn đồng hồ, mười phút, năm phút, bốn phút, ba phút hai phút… mắt thấy giờ dự tính sắp đến, Ngô Sở Úy không cam tâm, lại gia hạn thêm mấy phút nữa.
Vượt đèn đỏ tiết kiệm một phút, đường cao tốc tiết kiệm hai phút, đi đường tiết kiệm ba phút.
Cuối cùng, thực sự không cách nào gia hạn cho Trì Sính nữa, Ngô Sở Úy chỉ đành ôm tâm trạng bi thống truyền ám hiệu cho Trì Sính.

B (đừng) L (tới) L (nữa).
Khương Tiểu Soái nhìn xong, nhàn nhạt cho Trì Sính biết.
“Cậu ta nói không nói nữa.”

Mặt Trì Sính đen triệt để, quyết đoán bước ra khỏi cửa, đi thẳng đến nhà họ Trì.
Sư đồ chính là sư đồ, quả nhiên ăn ý nghịch thiên, một hồi giải mã ông nói gà bà nói vịt, vậy mà lại có thể đạt được mục đích giống nhau.
Bên này Ngô Sở Úy đã sắp xếp đến không thể sắp xếp thêm.
Trì Viễn Đoan hỏi: “Sắp xếp xong chưa?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Vậy thì đi thôi.” Trì Viễn Đoan cầm túi.
Ngô Sở Úy đột nhiên biến sắc, tỏ vẻ lúng túng nói: “Con đi vệ sinh chút, bụng hơi khó chịu.

Năm phút là xong, chú đợi một chút nha.”
Trì Viễn Đoan cũng đoán được y sẽ không giở nổi trò quái nào, nên gật đầu để mặc y đi.
Ngô Sở Úy quả thật cũng không muốn làm gì, ngoài cửa sổ luôn có người trông chừng y, chạy ra cũng bị người ta khiêng về.

Y chỉ muốn lải nhải một lát, lề mề lề mề, để an ủi bản thân.
Một phút sau, Trì Sính đến.
Thời gian tiết kiệm được của hắn còn nhiều hơn thời gian gia hạn của Ngô Sở Úy, lúc ở trên đường cao tốc, hắn tiết kiệm được hơn mười phút.
Nhà họ Trì là biệt thự riêng, trước kia chỉ có trước cửa có cảnh vệ, bây giờ bốn góc đều có người trông chừng.

Trì Sính vừa thấy trận thế này, liền đoán được bên trong có giấu người.
Trong lòng nghẹn một bụng lửa.
Xuống xe rồi, không trực tiếp vào cửa, mà tránh vào chỗ tối.

Nhắm chuẩn một cảnh vệ đang ngủ gật, yên hơi lặng tiếng bước qua, đánh một cái sắc bén vào gáy người ta.
Tên cảnh vệ cách hắn gần nhất đảo mắt nhìn mặt Trì Sính, bất giác sững người.

Kết quả chỉ mới xuất thần một chút, còi báo động trên cổ đã bị Trì Sính đấm vỡ.
Sau đó, cổ bị nghiến chặt, con ngươi lồi ra ngoài, trán nổi đầy gân xanh.
Hai người này từ đầu đến cuối ngay cả chút động tĩnh cũng không kịp phát ra, đã bị Trì Sính tha sang một bên bỏ đó.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận