Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trì Sính bước vững vàng vào cửa chính.
Cảnh vệ đứng ở hai góc khác thấy Trì Sính, lập tức ấn còi báo động, hơn nữa còn cùng Trì Sính vào biệt thự.
Đây là Trì Viễn Đoan đã dặn dò từ trước, nếu không có Trì Sính, bốn người họ toàn bộ giám sát một mình Ngô Sở Úy.

Nếu Trì Sính đến, thì chia ra hai người đề phòng Trì Sính.
Như thế, hôn mê hai người, đi mất hai người, dưới lầu không còn bất cứ cảnh vệ nào.
Ngô Sở Úy chán nản đứng trên bồn cầu, lại leo lên cửa sổ.

Mấy hôm nay thỉnh thoảng y lại nhìn qua cửa sổ, tìm thời cơ thích hợp để chạy trốn.

Tiếc rằng mỗi lần cúi đầu, đều có thể thấy cây súng sáng lóa giắt trên eo cảnh vệ, lâu dần, y cũng không ôm mong đợi gì nữa.

Bây giờ cũng chỉ đang ôm tâm trạng giãy chết đi nhìn thử thôi.

Không ngờ bên dưới lại không có ai.
Không dám tin tưởng lắm, cố gắng chớp chớp mắt, thật sự là không có một ai hết.
Má ơi! Không ngờ còn có chuyện tốt thế này.
Ngô Sở Úy không nói hai lời, trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ lầu hai.

Hai chân bị chấn tê dại, không kịp thích ứng đã nhảy khỏi lan can cạnh đó, hỏa tốc chạy về nhà.
Lúc này, Trì Sính vừa lên đến lầu hai.
Trì Viễn Đoan đứng không xa cửa, nghe tiếng còi báo động, biết Trì Sính đến.


Nhanh chóng đến cửa nhà vệ sinh, lên tiếng cảnh cáo với phòng vệ sinh đã không còn ai.
“Nếu cậu dám lên tiếng, tôi lập tức chấm dứt hạng mục của công ty cậu, tất cả tổn thất do một mình cậu gánh chịu.” Nói xong, khóa cửa từ bên ngoài.
Đợi khi quay người muốn ra mở cửa, Trì Sính đã đá cửa.

Đế giày cọ ra mấy đường dữ tợn trên cửa, thể hiện hoàn toàn cơn giận trong lòng Trì Sính.
Trì Viễn Đoan không lạnh không nóng đảo mắt nhìn hắn.
“Đến làm gì?”
Trì Sính không mở miệng giải thích, trực tiếp lao về phía Trì Viễn Đoan.

Tay nắm cổ áo ông, cường ngạnh ép ông vào góc tường, trong con mắt đầy tức giận không có một chút tôn kính nào nên có đối với người cha.
“Có phải ông nhốt Ngô Sở Úy ở đây không?”
Trì Viễn Đoan sắc bén nhìn cánh tay Trì Sính đang mạo phạm mình, gằn từng chữ.
“Buông tay ra cho tao.”
Trì Sính không những không buông tay, còn siết chặt hơn, âm thanh chất vấn chỉ tăng không giảm.
“Có phải Ngô Sở Úy bị ông giữ ở đây không?”
Trì Viễn Đoan tát lên mặt Trì Sính, nhưng bị nắm đấm của Trì Sính giữ lại.
“Đây là thái độ mày nói chuyện với cha mày sao?” Trì Viễn Đoan tức giận chất vấn.
Trì Sính không lưu tình đáp trả: “Tôi nên có thái độ gì với ông? Ông làm chuyện mà người cha nên làm sao? Già mà không nghiêm, xứng để tôi dùng thái độ của người con đối với ông sao?”
Bốn chữ “già mà không nghiêm” nện cho Trì Viễn Đoan một cú, mắt ông lập tức nhiễm một tầng máu.
“Mày nói gì? Mày lặp lại lời vừa rồi lần nữa xem.”
Trì Sính híp mắt nhìn thẳng Trì Viễn Đoan: “Tôi nói gì không đúng sao? Nhân lúc mẹ tôi không có nhà, ông yên hơi lặng tiếng bắt người yêu của tôi tới chỗ ông, cho ăn cho uống chiêu đãi đủ, chỉ không cho cậu ấy đi, mẹ nó tôi còn có thể nói gì? Tôi nói ông già mà không nghiêm là sai sao?”

Trì Viễn Đoan bị Trì Sính chọc tức suýt thở không nổi.
“Tao thật muốn bắn chết mày.”
Nói xong quay người đi, tức giận bừng bừng lại chỗ rương bảo hiểm.
Hai cảnh vệ vội chạy vào cản Trì Viễn Đoan lại, lên tiếng khuyên giải: “Tổng bí thư Trì, ngài đừng tức giận.

Trì thiếu còn trẻ nông nổi, không kìm được tính khí của mình, chọc giận người khác cũng là điều khó tránh.”
“Đúng vậy đó, giữa cha con có gì mà nói không thông chứ?”
Trì Viễn Đoan hoàn toàn không nghe khuyên can, hiếm khi nổi giận với cảnh vệ bên cạnh.
“Các người đi ra ngoài hết cho tôi, không có tôi lên tiếng không ai được phép lên đây.”
Hai cảnh vệ lộ vẻ lo sợ, chần chừ không dám động.
Trì Viễn Đoan tức giận gầm lên: “Không nghe lời tôi hay sao? Cút ra ngoài.”
Cửa đóng một cái rầm, chuyện xấu trong nhà không truyền ra ngoài.
Lúc Trì Viễn Đoan và hai cảnh vệ giằng co, Trì Sính đã quay người vào phòng ngủ.

Trên đầu giường đặt một túi sách, trong túi sách toàn là quần áo Trì Viễn Đoan mới mua cho Ngô Sở Úy, phía trên còn có mùi vị đặc trưng của Ngô Sở Úy.

Lấy gối đầu lên, phía dưới có quần lót Ngô Sở Úy quên dọn.
Nhìn thấy tất cả, huyết dịch toàn thân Trì Sính đều chảy ngược.
Khi Trì Viễn Đoan bước vào, Trì Sính đang cầm một chiếc quần lót, toàn thân âm lạnh.
“Đây là cái gì?” Trì Sính đỏ mắt chất vấn Trì Viễn Đoan: “Ông đã cùng cậu ấy ngủ chung một giường rồi còn muốn tôi phải thế nào nữa?”

Trì Viễn Đoan gấp đến mức da đầu cũng muốn cháy.
“Đầu óc biến thái của mày không nghĩ ra được cái gì khác hay sao? Mày cho rằng mày không biết liêm sỉ, thì kẻ làm cha như tao cũng thiếu đức hạnh như mày hay sao?”
“Phải, ông phẩm hạnh cao thượng, phẩm hạnh cao thượng sao lại xảy ra chuyện năm năm trước? Cả đời ông trong sạch thì tôi có thể hắt nước bẩn lên người ông sao? Người nào thì tạo nghiệt đó, ông cũng từng có sự tích ác liệt, thì đừng trông mong rửa tôi sạch đến không dính một hạt bụi, ông trời cũng không phải kẻ mù.”
Ruột gan phèo phổi của Trì Viễn Đoan đều kêu gào phẫn hận, vừa tức vừa vội vừa nguội lạnh, cuối cùng dứt khoát quát một câu.
“Mày trực tiếp giết ba mày là được, để tao xem thử mày tài giỏi cỡ nào.”
Trì Sính bước qua, cường ngạnh lôi kéo Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan tuy có thân thể rất tuyệt trong số lãnh đạo, nhưng không sánh nổi với Trì Sính tuổi trẻ khỏe mạnh.

Trên mặt phủ một tầng sương, mắt sắp phun ra máu, cũng không thể làm thằng con sợ hãi.
Trì Sính tha Trì Viễn Đoan lên giường, trong ngăn tủ có sẵn còng và băng keo niêm phong.
Trì Viễn Đoan nhìn ra Trì Sính muốn làm gì, lập tức mắt báo trợn tròn.
“Mày dám trói tao thử xem.”
Trì Sính không đổi sắc nói: “Ông là ba tôi, tôi không thể đánh ông, tôi còn không thể trói ông sao? Ông cũng nếm thử cảm giác có chân không thể đi, có lời không thể nói đi.”
Nói xong, trực tiếp còng Trì Viễn Đoan lại, bịt kín miệng.
Sau đó quay người ra ngoài, đến nhà vệ sinh mà hắn đã để ý từ lâu.
Cửa bị khóa, Trì Sính đạp một cái không mở, đạp lần hai cửa nứt.

Bên trong không có một ai.
Mắt hổ tóe đầy sát khí, Trì Sính bước về phòng Trì Viễn Đoan, không hề kiêng kỵ lột bịt miệng của cha mình xuống.
“Ngô Sở Úy đâu?”
Trì Viễn Đoan đau đến nhíu mày, giọng nói lộ ra khí lạnh ghê người.
“Lại giở trò với tao? Một người dụ cảnh vệ lại hết, một người nhân cơ hội bỏ trốn, đợi không thấy người rồi lại đến chất vấn tao! Trì Sính, mày đúng là thằng con ngoan của tao, chút tâm nhãn của mày đều dùng hết lên người cha mày!”
Trì Sính vừa nghe lời Trì Viễn Đoan thoáng cái hiểu ra là chuyện gì.
Trì Viễn Đoan vừa nhìn ánh mắt Trì Sính cũng hiểu ngay là chuyện gì.
Trì Sính vừa định ra ngoài, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay lại bịt miệng Trì Viễn Đoan.
Trì Viễn Đoan cả đời này chưa từng tức giận như thế, lửa giận cháy phừng phừng, gấp đổ đầy mồ hôi.


Mắt thấy sắp đến giờ, ông phải đi gặp lãnh đạo khác, không đi được phải làm sao đây.
Lúc này ông mới nhớ đến hai cảnh vệ bị mình mắng đuổi ra, hối hận đến xanh cả ruột.

Ông rất hy vọng hai cảnh vệ đó có thể phản kháng lại lệnh của ông, không có ông lên tiếng cũng chạy lên kiểm tra tình huống.
Nhưng hai cảnh vệ đó đặc biệt nghe lời, đứng bên dưới như hai bức tượng.
Cho đến khi một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến cửa nhà.
Hai vị lãnh đạo bước xuống, hỏi hai cảnh vệ: “Tổng bí thư Trì có nhà không?”
Cảnh vệ gật đầu: “Vẫn luôn ở nhà.”
Hai lãnh đạo nhìn nhau đều mang vẻ mặt không hiểu, ở nhà sao đến bây giờ còn chưa xuất phát? Cả chuyến bay chỉ đợi một mình ông ta.

Gọi điện thoại cũng không được, còn cho là ông xảy ra chuyện.
Thế là, vội vàng đi lên lầu hai.
Lúc Trì Viễn Đoan nghe tiếng bước chân, liền biết xong rồi.
Cuối cùng cửa bị đẩy ra, hai lãnh đạo nhìn thấy tình cảnh trong phòng, sắc mặt đại biến.
Một người vội chạy qua cởi trói cho Trì Viễn Đoan, một người nghiêng đầu chất vấn cảnh vệ.
“Chuyện gì vậy? Hai cậu canh chừng kiểu gì hả? Trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không biết?”
Cảnh vệ nhỏ giọng giải thích: “Vừa rồi tổng bí thư Trì và Trì thiếu có chút tranh chấp, cần người ngoài tránh đi, cho nên.”
Vừa nghe câu này, hai lãnh đạo đã hiểu ra, toàn bộ ngậm miệng.
Mặt già của Trì Viễn Đoan lập tức mất sạch.
Lên xe rồi, không hỏi gì cả, trước tiên ra lệnh cho thư ký.
“Công ty của Ngô Sở Úy, đơn vị của Trì Sính, nơi ở hiện tại của Trì Sính, phòng khám mà Ngô Sở Úy thường ghé thăm… truy bắt trọng điểm tại những nơi đó, những chỗ khác cũng không thể bỏ sót.

Cậu ta chạy sớm, lại không có di động rất có thể còn chưa chạm mặt Trì Sính! Lần này tôi bắt cậu ta về, tuyệt đối cho cậu ta đẹp mặt.”

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận