Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Khương Tiểu Soái liếc mắt ra ngoài, hôm nay là trận tuyết lớn từ khi vào đông, đế giày cao mài xuống đất vài cái, thật trơn, tối nay lại không về rồi, tiếp tục ở lại phòng khám vậy.
Ngô Sở Úy khoanh chân ngồi trên giường đơn trong phòng, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra, miệng lầm bầm.
Khương Tiểu Soái búng lên đầu Ngô Sở Úy một cái: "Gì đó?"
"Đừng làm loạn." Ngô Sở Úy gạt cánh tay không thành thật của Khương Tiểu Soái đi: "Tôi đang tu luyện tính tình, thể ngộ trí tuệ."
Khương Tiểu Soái lật mu bàn tay Ngô Sở Úy lại, phía trên xanh tím. Cho dù Ngô Sở Úy không nói, Khương Tiểu Soái cũng biết, cái này là do ở bên ngoài bị ức hiếp, về nhà tự cầu vận may. Nhưng như vậy cũng tốt, ẩn nhẫn vẫn tốt hơn vô tâm vô phế, y sẽ tức giận, chứng minh y có phản ứng khi người khác tổn thương mình, không còn cảm thấy chịu thiệt là đương nhiên nữa.
Hồi lâu sau, Ngô Sở Úy mở miệng: "Tôi không muốn bán hàng rong nữa."
Khương Tiểu Soái nhìn y: "Cảm thấy không có tôn nghiêm? Không có địa vị xã hội? Không có thể diện bằng công việc lúc trước phải không?"
"Không phải." Ngô Sở Úy thở dài: "Tôi vừa mới tính thử, tôi làm một tuần lễ, tổng cộng kiếm được hai trăm tệ, bỏ vào đó hai chiếc xe ba bánh, hai cái thùng tròn không rỉ và ba cái giá, tính ra là lỗ vốn rồi."
Còn không lỗ sao? Mới làm một tuần, đã xảy ra hai chuyện, xem ra bán hàng rong cũng có nguy hiểm.
"Vậy cậu tính làm gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy trầm tư đắn đo một hồi mới nói: "Mãi nghệ ngoài đường."
Cơ bắp trên mặt Khương Tiểu Soái co giật một trận.
"Tôi từng suy nghĩ rồi, bán hàng rong phải đầu tư, phải trữ hàng, nguy hiểm rất lớn. Mãi nghệ toàn dựa vào một thân tuyệt học của mình, bán sức lực là có thể kiếm tiền rồi."
Khương Tiểu Soái chép miệng: "Cậu có nghệ gì mà bán?"
"Thiết Đầu Công đó!"
"..."
Đường hầm đầy gió lạnh, lúc này lại tràn đầy hơi nóng của con người, người xem náo nhiệt bu lại chật ních, biểu diễn bên trong càng nhiệt tình cao trào.
Máy ghi âm kiểu cũ vặn đến âm lượng cao nhất, phát ra toàn là tạp âm xẹt xẹt.
"Đậu Nhĩ Đôn tặc mặt xanh cưỡi ngựa, Quan Công mặt đỏ chiến trường sa, Điển Vi mặt vàng, Tào Tháo mặt trắng, Trương Phi mặt đen kêu - vút - bốp!..."
Âm thanh trước đó toàn là do máy ghi âm phát ra, chữ 'bốp' cuối cùng chính là tiếng vang khi dùng cục gạch đập lên đầu, thanh thúy gấp mấy lần!
"Hay!"
Trong đám đông vang lên tiếng kêu hay và tiếng thét cùng tiếng khóc nháo của mấy đứa nhỏ bị dọa...
Ngô Sở Úy đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, nhạy bén nhìn xung quanh, đề phòng thành quản có thể đến bất cứ lúc nào.
Dưới chân đã có rất nhiều cục gạch vỡ, những cục gạch này đều là do Ngô Sở Úy nhặt về, đựng trong bao tải. Cạnh gạch là một cái hộp giấy, mỗi khi có người ném tiền vào trong, Ngô Sở Úy luôn sẽ nói một tiếng cảm ơn.
...
"Đường hầm không cần vào, rất lạnh, bên trong toàn là ăn mày." Đại đội trưởng nói với Trì Sính.
Trì Sính làm ngơ lời của đại đội trưởng, chạy thẳng vào trong.
"Thiên vương màu tím nâng bảo tháp, ma quỷ màu lục đấu dạ xoa, hầu vương màu vàng, yêu quái màu bạc, tinh linh màu xám, cười - ha - bốp!..."
Đại đội trưởng khó hiểu: "Sao hôm nay lại náo nhiệt vậy?"
Hai người rất nhanh đi vào chính giữa đám đông, Trì Sính cao to, cho dù đứng ở vòng ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong. Đại đội trưởng dáng lùn, không chen vào được, chỉ có thể hỏi người phía trước: "Bên trong có gì vậy?"
"Biểu diễn Thiết Đầu Công." Nói xong lại quay đầu về.
Đại đội trưởng thoáng chốc nhớ đến tên bán hàng hất cháo bỏ chạy kia, cười lạnh: "Thời buổi này không lưu hành múa đường phố, mà lưu hành Thiết Đầu Công? Một tuần lễ mà tôi đụng phải hai..."
Trì Sính mắt sắc nhìn chính giữa, hai con mắt to đen lấp lánh đó, có thể nhận ra... cuối cùng cũng để tôi túm được cậu!
Đại đội trưởng vừa muốn la lên, xua đám đông đi, thì thấy Trì Sính giơ tay cản lại.
Lúc này không khí biểu diễn đã đến cao trào, nhiệt tình của đám đông cũng cao theo, tiền giấy xẹt xẹt, khiến tâm trạng của Ngô Sở Úy cũng càng thêm hưng phấn, ngay cả hai người thành quản trà trộn trong đám đông cũng không biết.
"Có thể sẽ có người nghi ngờ cục gạch của tôi là giả, thế này đi, có ai muốn lại kiểm tra một chút không." Con mắt lục tìm tứ phía, thoáng chốc dừng lại một chỗ nào đó: "Anh bạn đầu trọc đó đó, chính là anh, anh thay họ kiểm chứng một chút đi."
Ngô Sở Úy chỉ ngay hướng thành quản Trì Sính chói mắt nhất trong đám đông.
Trì Sính hung tợn cười, trong ánh mắt trông đợi của đám người bước khỏi vòng vây.
"Làm phiền anh kiểm tra một chút, xem thử cục gạch của tôi có phải là..."
Chữ "giả" còn chưa nói ra, Ngô Sở Úy đã bị bộ trang phục đặc thù lấp lánh đó lóa mù.
Cầm cục gạch lao khỏi đám đông...
Lần trước Trì Sính có dính cháo trên người, nên để Ngô Sở Úy chuồn mất, lần này nhẹ nhàng ra trận, trên đầu không có trở lực, còn có thể để y chạy thoát sao? Chân rộng sải ra, túm lấy cổ áo của Ngô Sở Úy, rồi giữ thật chặt.
Ngô Sở Úy nhặt cục gạch lên đập vào đầu mình, muốn dùng lại kế cũ, ra uy với Trì Sính. Không ngờ vừa nhấc cục gạch lên, đã đụng phải nắm đấm của Trì Sính, cục gạch vỡ nát.
Miệng Ngô Sở Úy như bị giật điện, run rẩy với nhịp độ cao.
Trì Sính hất cằm lên: "Đi theo tôi một chuyến."
Ngô Sở Úy khoanh chân ngồi trên giường đơn trong phòng, hít sâu một cái, chậm rãi thở ra, miệng lầm bầm.
Khương Tiểu Soái búng lên đầu Ngô Sở Úy một cái: "Gì đó?"
"Đừng làm loạn." Ngô Sở Úy gạt cánh tay không thành thật của Khương Tiểu Soái đi: "Tôi đang tu luyện tính tình, thể ngộ trí tuệ."
Khương Tiểu Soái lật mu bàn tay Ngô Sở Úy lại, phía trên xanh tím. Cho dù Ngô Sở Úy không nói, Khương Tiểu Soái cũng biết, cái này là do ở bên ngoài bị ức hiếp, về nhà tự cầu vận may. Nhưng như vậy cũng tốt, ẩn nhẫn vẫn tốt hơn vô tâm vô phế, y sẽ tức giận, chứng minh y có phản ứng khi người khác tổn thương mình, không còn cảm thấy chịu thiệt là đương nhiên nữa.
Hồi lâu sau, Ngô Sở Úy mở miệng: "Tôi không muốn bán hàng rong nữa."
Khương Tiểu Soái nhìn y: "Cảm thấy không có tôn nghiêm? Không có địa vị xã hội? Không có thể diện bằng công việc lúc trước phải không?"
"Không phải." Ngô Sở Úy thở dài: "Tôi vừa mới tính thử, tôi làm một tuần lễ, tổng cộng kiếm được hai trăm tệ, bỏ vào đó hai chiếc xe ba bánh, hai cái thùng tròn không rỉ và ba cái giá, tính ra là lỗ vốn rồi."
Còn không lỗ sao? Mới làm một tuần, đã xảy ra hai chuyện, xem ra bán hàng rong cũng có nguy hiểm.
"Vậy cậu tính làm gì?" Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy trầm tư đắn đo một hồi mới nói: "Mãi nghệ ngoài đường."
Cơ bắp trên mặt Khương Tiểu Soái co giật một trận.
"Tôi từng suy nghĩ rồi, bán hàng rong phải đầu tư, phải trữ hàng, nguy hiểm rất lớn. Mãi nghệ toàn dựa vào một thân tuyệt học của mình, bán sức lực là có thể kiếm tiền rồi."
Khương Tiểu Soái chép miệng: "Cậu có nghệ gì mà bán?"
"Thiết Đầu Công đó!"
"..."
Đường hầm đầy gió lạnh, lúc này lại tràn đầy hơi nóng của con người, người xem náo nhiệt bu lại chật ních, biểu diễn bên trong càng nhiệt tình cao trào.
Máy ghi âm kiểu cũ vặn đến âm lượng cao nhất, phát ra toàn là tạp âm xẹt xẹt.
"Đậu Nhĩ Đôn tặc mặt xanh cưỡi ngựa, Quan Công mặt đỏ chiến trường sa, Điển Vi mặt vàng, Tào Tháo mặt trắng, Trương Phi mặt đen kêu - vút - bốp!..."
Âm thanh trước đó toàn là do máy ghi âm phát ra, chữ 'bốp' cuối cùng chính là tiếng vang khi dùng cục gạch đập lên đầu, thanh thúy gấp mấy lần!
"Hay!"
Trong đám đông vang lên tiếng kêu hay và tiếng thét cùng tiếng khóc nháo của mấy đứa nhỏ bị dọa...
Ngô Sở Úy đeo một cái mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt, nhạy bén nhìn xung quanh, đề phòng thành quản có thể đến bất cứ lúc nào.
Dưới chân đã có rất nhiều cục gạch vỡ, những cục gạch này đều là do Ngô Sở Úy nhặt về, đựng trong bao tải. Cạnh gạch là một cái hộp giấy, mỗi khi có người ném tiền vào trong, Ngô Sở Úy luôn sẽ nói một tiếng cảm ơn.
...
"Đường hầm không cần vào, rất lạnh, bên trong toàn là ăn mày." Đại đội trưởng nói với Trì Sính.
Trì Sính làm ngơ lời của đại đội trưởng, chạy thẳng vào trong.
"Thiên vương màu tím nâng bảo tháp, ma quỷ màu lục đấu dạ xoa, hầu vương màu vàng, yêu quái màu bạc, tinh linh màu xám, cười - ha - bốp!..."
Đại đội trưởng khó hiểu: "Sao hôm nay lại náo nhiệt vậy?"
Hai người rất nhanh đi vào chính giữa đám đông, Trì Sính cao to, cho dù đứng ở vòng ngoài cũng có thể thấy rõ tình huống bên trong. Đại đội trưởng dáng lùn, không chen vào được, chỉ có thể hỏi người phía trước: "Bên trong có gì vậy?"
"Biểu diễn Thiết Đầu Công." Nói xong lại quay đầu về.
Đại đội trưởng thoáng chốc nhớ đến tên bán hàng hất cháo bỏ chạy kia, cười lạnh: "Thời buổi này không lưu hành múa đường phố, mà lưu hành Thiết Đầu Công? Một tuần lễ mà tôi đụng phải hai..."
Trì Sính mắt sắc nhìn chính giữa, hai con mắt to đen lấp lánh đó, có thể nhận ra... cuối cùng cũng để tôi túm được cậu!
Đại đội trưởng vừa muốn la lên, xua đám đông đi, thì thấy Trì Sính giơ tay cản lại.
Lúc này không khí biểu diễn đã đến cao trào, nhiệt tình của đám đông cũng cao theo, tiền giấy xẹt xẹt, khiến tâm trạng của Ngô Sở Úy cũng càng thêm hưng phấn, ngay cả hai người thành quản trà trộn trong đám đông cũng không biết.
"Có thể sẽ có người nghi ngờ cục gạch của tôi là giả, thế này đi, có ai muốn lại kiểm tra một chút không." Con mắt lục tìm tứ phía, thoáng chốc dừng lại một chỗ nào đó: "Anh bạn đầu trọc đó đó, chính là anh, anh thay họ kiểm chứng một chút đi."
Ngô Sở Úy chỉ ngay hướng thành quản Trì Sính chói mắt nhất trong đám đông.
Trì Sính hung tợn cười, trong ánh mắt trông đợi của đám người bước khỏi vòng vây.
"Làm phiền anh kiểm tra một chút, xem thử cục gạch của tôi có phải là..."
Chữ "giả" còn chưa nói ra, Ngô Sở Úy đã bị bộ trang phục đặc thù lấp lánh đó lóa mù.
Cầm cục gạch lao khỏi đám đông...
Lần trước Trì Sính có dính cháo trên người, nên để Ngô Sở Úy chuồn mất, lần này nhẹ nhàng ra trận, trên đầu không có trở lực, còn có thể để y chạy thoát sao? Chân rộng sải ra, túm lấy cổ áo của Ngô Sở Úy, rồi giữ thật chặt.
Ngô Sở Úy nhặt cục gạch lên đập vào đầu mình, muốn dùng lại kế cũ, ra uy với Trì Sính. Không ngờ vừa nhấc cục gạch lên, đã đụng phải nắm đấm của Trì Sính, cục gạch vỡ nát.
Miệng Ngô Sở Úy như bị giật điện, run rẩy với nhịp độ cao.
Trì Sính hất cằm lên: "Đi theo tôi một chuyến."
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận