Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Hai người lại đi quanh công trường rất lâu, xung quanh ngay cả một cái cây để che nắng cũng không có, mặt trời đang rất gắt, lại thêm vừa rồi hoạt động quá độ, vạt sơ mi trước của Ngô Sở Úy đã ướt mồ hôi, Trì Sính thấy thế liền bảo nhân viên đi mua một cây dù.
Ngô Sở Úy lập tức sượng mặt: “Mua cái gì mà mua? Anh nhìn thử xem có đàn ông nào trời nắng ra ngoài còn phải che dù không?”
“Có đàn ông nào ngủ còn nắm jj của người khác không? Không phải cậu cũng ngày ngày làm thế sao?”
Ngô Sở Úy đỏ mặt, cố đấm hai phát vào bụng Trì Sính, tức giận nói: “Hai chuyện này giống nhau sau? Một chuyện là lén lút làm trong ổ chăn, một chuyện là giữa ban ngày ban mặt.

Vừa rồi anh ôm tôi đi xa như thế, người ta đã vui cả nửa ngày.

Nếu tôi mà mở dù ra, sau này người trong công ty còn không gọi tôi là đàn bà?”
Trì Sính lấy tay lau mồ hôi trên trán Ngô Sở Úy, nói: “Căn bản đã không trắng, lại phơi nắng cho đen đi thì còn nhìn nổi sao?”
Ngô Sở Úy không tốt lành nói: “Khương Tiểu Soái trắng, anh đi với anh ta đi!”
Vừa báo oán không lâu, đột nhiên nhớ ra gì đó, ánh mắt dập dờn tia sáng, khóe môi mang nụ cười xấu phong lưu.
“Nè, anh chỉnh sư phụ tôi chưa?”
Ngô Sở Úy vẫn còn nhớ vụ Khương Tiểu Soái giải sai ám hiệu, và cả hành vi ác liệt châm ngòi ly gián, không giáo huấn chút là không được.

Bây giờ y càng lúc càng ngứa mắt Khương Tiểu Soái, quần áo có người giặt, cơm có người làm, cả ngày đến tối không làm gì hết, còn luôn kén chọn khó tính.
“Chỉnh rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy liền hưng phấn, húc chỏ vào ngực Trì Sính, phấn khởi hỏi: “Chỉnh thế nào? Nói mau, nói mau.”
“Chỉ một tiểu lẳng lơ còn không phải đơn giản sao? Trực tiếp bỏ thuốc cậu ta, rồi lại phái người đàn ông của cậu ta đi xa, cậu nghĩ cậu ta nhớ lâu không.”
Ngô Sở Úy cười phải nói là hả hê, nhéo mạnh sau cổ Trì Sính, vừa khen vừa mắng: “Anh xấu xa quá, chiêu này của anh quá đáng gờm, ha ha ha…”
Trì Sính không chú ý Ngô Sở Úy nói gì, chỉ nhìn y cười.

Hai hàm răng nhe ra, tà ác, đắc ý, khoa trương, giảo hoạt… đủ vẻ xấu tập trung trên mặt, làm lòng người ngứa ngáy.


Trì Sính thật muốn bắt tiểu ác lang này về ổ, điều giáo một bữa, cho thu liễm bớt yêu khí trên người.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính nhìn chằm chằm có hơi lúng túng, thăm dò: “Có phải tôi xấu quá không?”
“Hai cậu không phân trên dưới.” Trì Sính là chỉ Khương Tiểu Soái.
Ngô Sở Úy lúc này mới thấy cân bằng tâm lý, lại mặt dày nghe ngóng.
“Này, anh có thấy được cảnh sau khi Tiểu Soái bị bỏ thuốc không?”
Trì Sính nói: “Không nhìn hiện trường, nhưng có quay lại.”
“Má!” Ngô Sở Úy không những không ghen mà còn oán Trì Sính: “Anh có đồ tốt như vậy sao không nói với tôi? Có phải anh lén coi rồi không? Tôi cũng muốn xem!”
Trì Sính nói: “Tôi còn chưa xem.”
“Nói xạo, lừa ai chứ? Có đồ tốt như vậy anh sẽ cất không xem sao?” Ngô Sở Úy hừ hừ.
Trì Sính nói: “Tôi mang về không phải cho mình xem, mà cho cậu xem.”
“Vậy anh mau đưa cho tôi đi!” Ngô Sở Úy cấp thiết truy hỏi: “Ở đâu? Ở đây vậy?”
Trì Sính lạnh mặt nói: “Không cho cậu biết.”
Ngô Sở Úy oán hận mài răng, nhưng quả thật không chống nổi dụ hoặc, chỉ đành mềm giọng xin Trì Sính: “Cho tôi xem đi.”
Trì Sính vẫn không đổi sắc, kiên quyết không động.
Ngô Sở Úy đấm một cú xiêu vẹo tới, đôi mày nhíu chặt vào nhau.
“Đại ca, dứt khoát chút đi.”
Trì Sính vẫn không dao động.
Ngô Sở Úy lại đấm một cú xiêu vẹo tới, nháy mắt đưa tình, không chút xấu hổ.
Thẳng nam làm nũng không giống với thuần tiểu thụ, người ta làm nũng đều là dùng mông cọ đũng quần tiểu công.

Ngô Sở Úy thì lại đấm những cú vụng về, động tác lề mề còn vô lại.
Nhưng Trì Sính lại thích nhìn, hắn quay lén không phải vì muốn nhìn Khương Tiểu Soái, mà chính là muốn nhìn cái điệu bộ này của Ngô Sở Úy.
Ngại đang ở trước mặt mọi người, Ngô Sở Úy không đủ không gian thi triển, Trì Sính liền giữ vai y lại nói: “Đừng quậy nữa, người ta đang nhìn cậu kìa, về nhà hãy nói!”
Ngô Sở Úy chỉ đành thôi.

Vừa giày vò như thế, Ngô Sở Úy lại đổ mồ hôi như mưa, không ngừng lấy tay quạt.

Mắt vẫn nhìn chằm chằm công trường không xa, trong mắt tràn đầy chờ đợi và tự hào.
“Khu công nhiệp này đến cuối năm là sẽ hoàn thành, đến lúc đó tôi sẽ mua một căn nhà ở đối diện.

Mỗi ngày sáng tối mở cửa sổ, có thể thấy được Logo và biển hiệu trên tòa nhà công ty tôi.”
Trì Sính không nói gì, kéo tay Ngô Sở Úy xuống, đưa tay mình quạt cho y.

Tay Trì Sính mạnh mẽ cứng cáp, năm ngón khép chặt không lộ gió, hoạt động có quy luật bên mặt Ngô Sở Úy, gió mát vi vu.
Ngô Sở Úy lại nói: “Đợi sang năm chính thức sản xuất, dự tính giá trị sản lượng mỗi năm lên đến một tỷ, một tỷ đó! Tôi trước kia không dám nghĩ tới đâu.

Này, anh có cảm giác gì?”
Trên mặt Trì Sính không có chút biến hóa nào.
Ngô Sở Úy ra vẻ mất hứng: “Sao anh không kích động xíu nào vậy? Nói chuyện với anh thật mất hứng!” Nói xong nghiêng đầu sang một bên, mắt nhìn phương xa, than thở: “Chim yến làm sao biết được chí chim hồng!”
Thật lâu sau, Trì Sính mới thờ ơ mở miệng.
“Tôi có gì phải kích động? Cho dù mỗi năm cậu thu được mười tỷ, không phải vẫn chỉ cho tôi mười tệ tiêu vặt sao?”
Ngô Sở Úy bị người chọt đúng tâm tư, không biết xấu hổ cười nửa ngày.
Tay đang quạt gió của Trì Sính cố ý quét lên mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy ăn đau, nghiêng đầu tức giận nhìn Trì Sính.
Trì Sính xoa mặt cho y, hỏi: “Muốn nhiều tiền thế làm gì?”
Ngô Sở Úy ra vẻ dâm tiện: “Tôi muốn trải qua cuộc sống ao rượu rừng thịt.”
Trì Sính bóp mặt y, Ngô Sở Úy đau kêu oa oa.
Sau đó bĩu môi quay đầu đi, tiếp tục nhìn khu công nghiệp mà y sắp xây xong.


Nơi này không chỉ có sự nghiệp của y, còn có mong đợi của y với tương lai.
“Anh không biết.” Ngô Sở Úy nói: “Người như tôi rất nghèo rồi, kiếm bao nhiêu tiền cũng không có cảm giác an toàn.”
Thật ra Trì Sính biết, hắn không tiếc sức kéo hạng mục này cho Ngô Sở Úy đầu tư, không phải muốn mượn tay y đi kiếm tiền, mà muốn xây dựng cảm giác an toàn cho y.
Hắn biết Ngô Sở Úy rất mạnh mẽ, cố chấp cứng đầu, cho nên hắn không tặng tiền tài cho Ngô Sở Úy, cũng không nuôi y trong nhà.

Hắn dùng cách thức này lặng lẽ nhìn y có thành tựu sự nghiệp, nhìn y khổ cực phấn đấu tuy đau lòng nhưng chưa từng ngăn cản.

Vì hắn biết, sẽ có một ngày Ngô Sở Úy ngang hàng với hắn.
Mà suy nghĩ của Ngô Sở Úy rất đơn giản, Trì Sính sinh ra đã ngậm thìa vàng, y sợ tương lai không nuôi nổi Trì Sính.
Hai người lại nói chuyện một lát, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện mỗi lần nói chuyện với Trì Sính đều rất khó chịu.

Sau đó tìm được nguyên nhân, Trì Sính luôn đứng sau lưng y, mỗi lần nói chuyện với Trì Sính y đều phải quay đầu.
“Sao anh cứ đứng sau lưng tôi vậy?”
Trì Sính không nói gì, lại quay đầu Ngô Sở Úy qua.
Lúc này Ngô Sở Úy mới phát hiện, bóng hai người hợp lại thành một.
Trên đường về, Trì Sính thấy đùi dê nướng, quay qua nói với Ngô Sở Úy: “Tôi muốn ăn cái này.”
Ngô Sở Úy trừng to hai mắt tức giận quát: “Ăn cái gì?! Một cái đùi mất mấy chục, cắn vài cái là hết.”
Trì Sính đáp lại: “Bây giờ cậu không cho tôi ăn cái này, về nhà tôi sẽ không cho cậu ăn cái đó.”
Cơ trên mặt Ngô Sở Úy giật giật, miệng thì vẫn mắng chửi, nhưng chân thì nhanh chóng chạy tới giá nướng, nói với ông chủ: “Cho tôi hai cái đùi dê.”
“Muốn lớn hay nhỏ?”
“Lớn!” Ngữ khí đặc biệt kiên định.
Đi về đưa cho Trì Sính, hai người ngồi trên xe ăn.

Trì Sính bên kia cắn thịt, Ngô Sở Úy bên này nuốt nước bọt.
Trì Sính khó hiểu nhìn y: “Sao cậu không ăn?”
Ngô Sở Úy ra vẻ ân cần: “Để dành cho anh.”
Trì Sính sờ lên, tay Ngô Sở Úy đã bị đùi dê ủ ấm rồi, bèn nói với y: “Cậu ăn đi.”

Ngô Sở Úy hơi ngượng ngùng hỏi: “Nếu tôi ăn cái đùi này rồi, có ảnh hưởng đến bữa ‘cơm’ khi về nhà không?”
Trì Sính cười dữ tợn, trét mỡ đầy mặt Ngô Sở Úy.
“Không ảnh hưởng.”
Lúc này Ngô Sở Úy mới yên tâm, cầm đùi dê lên gặm.

Vừa gặm vừa không yên tâm liếc nhìn Trì Sính, cứ như sợ Trì Sính nhìn ra y háo ăn, cái điệu bộ này khỏi nói là đáng yêu bao nhiêu.
Khi tắm, Ngô Sở Úy phát hiện cổ và vai Trì Sính đều bị đỏ do phơi nắng, liền lấy kem phục hồi của mình ra bôi cho Trì Sính.

Do chai kem phục hồi này rất đắc, mà diện tích bị phơi nắng của Trì Sính lại lớn, vì vậy Ngô Sở Úy đau lòng liền nặn một chút Đại Bảo trộn vào cho đủ số.
Cho dù Trì Sính nhìn thấy tất cả, vẫn cảm giác được ấm áp khi Ngô Sở Úy bôi kem dưỡng da cho hắn.
“Tôi đối với anh tốt không?” Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy thanh giọng: “Vậy video của sư phụ tôi…”
Trì Sính không đáp.
Bây giờ trong phòng chỉ còn hai người họ, Ngô Sở Úy liền dùng mặt cọ vai và cổ Trì Sính, cầu xin: “Trì đồng chí, cho tôi xem đi mà.”
Trì Sính bị Ngô Sở Úy chọc cười, khó lắm mới trét được chút đồ lên người hắn, giờ lại bị Ngô Sở Úy cọ hết về rồi.

Toàn quốc chỉ có mỗi con thiết công kê vương này thôi, đã bị mình bắt về rồi.
Trì Sính vẫn không đáp.
Sau khi quấn quýt cọ cọ không tác dụng, Ngô Sở Úy ghé vào tai Trì Sính nói một câu.
Khóe môi Trì Sính nhếch lên, trở về phòng đưa đĩa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy một mình vào phòng lén coi, xem đến máu mũi tung tóe, suy nghĩ bậy bạ.
Mẹ ơi! Gợi cảm quá đi mất! Dụ hoặc quá đi mất! Còn cho người ta sống hay không đây?
Xem xong chuyện đầu tiên phải làm chính là bẻ đĩa, xóa cũng không được, xóa rồi sợ Trì Sính lại phục hồi.

Cảnh hương diễm thế này, tuyệt đối không thể để lão dâm tặc Trì Sính xem được.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận