Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Trì Giai Lệ vừa đi, Đâu Đâu liền quấn lấy Ngô Sở Úy đòi y biến màu da cho nó.
Ngô Sở Úy bảo Trì Sính giải thích với Đâu Đâu, ảo thuật này không thể thực hiện vào buổi tối, chỉ có thể để sáng mới làm.
Đâu Đâu tưởng thật, giơ nắm đấm nhỏ biểu thị nó muốn đi ngủ sớm một chút, sáng sớm mai có thể chứng kiến kỳ tích này.
Ngô Sở Úy dẫn Đâu Đâu đi tắm, Đâu Đâu thích nghịch nước, cả người đầy bọt trắng, vùng vẫy trong nước, không cẩn thận bị trợt chân, cái đầu chúc vào nước, chỉ còn lại cái mông đen nổi trên mặt nước.
Ngô Sở Úy đột nhiên nảy ra một suy nghĩ tà ác.
Toàn thân Đâu Đâu từ trên xuống đều đen như thế, tiểu cúc hoa của nó cũng là màu đen chứ?
Thế là, Ngô Sở Úy ấn Đâu Đâu lên đùi, tách mông nó nhìn vào trong.
Sau đó hưng phấn nói với Trì Sính đang đứng dưới vòi sen: “Mau, mau lại nhìn này, cúc hoa của nó lại là màu hồng!”
Chuyện tốt này sao có thể thiếu phần của người cậu Trì Sính?
Trì Sính bước qua, trực tiếp kéo Đâu Đâu khỏi nước, nói không tiết tháo: “Nào, để cậu thưởng thức chút.”
Nói xong kẹp Đâu Đâu dưới nách, tách hai mông nhỏ của nó.

Không kiêng kỵ gì nhìn vào trong, khóe môi mang theo nụ cười trêu chọc.
Hai chân Đâu Đâu giãy dụa kịch liệt, kêu oa oa phản kháng, bảo vệ tiết tháo của mình.
Ngô Sở Úy bị hành động của Đâu Đâu manh cho phát điên, lại ôm nó về.

Nhân lúc Trì Sính về phòng trải giường, lại gặm cắn xoa nắn một trận trên mông Đâu Đâu.
Chỗ tốt lớn nhất của làn da Đâu Đâu chính là bất kể chà đạp thế nào, cũng không để lại bất cứ dấu vết nào.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ngô Sở Úy bọc Đâu Đâu trong khăn tắm màu trắng, giống như bọc một viên chocolate thật lớn.

Thấy con mắt to tròn lúng liếng của Đâu Đâu nhìn mình, khóe môi Ngô Sở Úy tự động nhướng lên, ôm nó không muốn buông tay.
Kết quả, y vừa đặt Đâu Đâu lên giường, đã nghe Trì Sính ở bên cạnh chất vấn.
“Đặt nó ở đây làm gì?”
Ngô Sở Úy đường hoàng nói: “Ngủ!”

Trì Sính rõ ràng không vui, “Tại sao muốn cho nó ngủ chung với chúng ta?”
Ngô Sở Úy cho hắn một câu giải thích kinh điển.
“Dù sao tắt đèn rồi cũng không nhìn thấy, có ngủ ở đây hay không có gì khác biệt?”
Trì Sính trừng mắt hổ tức giận: “Khi cậu lăn giường cũng có thể xem nó không tồn tại, trực tiếp đè lên người nó sao?”
“Nó nhỏ như vậy, để nó ngủ một mình, còn là ở nhà người khác, nó không sợ sao?”
Trì Sính nói: “Nó sợ cái gì?”
“Sợ tối (đen)!”
“Căn phòng đó có đen hơn nó được không?”
Ngô Sở Úy: “…”
Cuối cùng, Ngô Sở Úy vẫn luyến tiếc không nỡ đặt Đâu Đâu lên giường nhỏ ở phòng bên cạnh.

Lại quậy với nó cả buổi, cho đến khi dỗ xong Đâu Đâu mới về phòng.
Nửa đêm, Trì Sính ngủ rồi, Ngô Sở Úy rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, xâm nhập vào phòng bên cạnh.
Vừa mới đầu còn cho rằng Đâu Đâu biến mất rồi, bị dọa giật nảy.

Sau đó mở đèn lên, mới phát hiện Đâu Đâu thành thật nằm trên giường, Ngô Sở Úy lập tức thở phào.
Sau đó, y lén ra ban công, gọi điện cho Uông Trẫm.
Bên chỗ Uông Trẫm là buổi trưa, điện thoại được nghe máy rất nhanh.
“A lô?”
Ngô Sở Úy vốn muốn nói thẳng mục đích, nhưng lại cảm thấy quá đường đột, vì vậy tán gẫu vài câu.
“Đang bận sao?” Ngô Sở Úy hỏi.
Uông Trẫm nói: “Bình thường.”
Ngô Sở Úy hơi căng thẳng nói: “Chuyện lần trước, cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo với tôi.”

Ngô Sở Úy đột nhiên không biết nên nói gì nữa, nhiệt độ của di động đốt đỏ gương mặt y.
“Sao rồi? Gặp phải phiền phức gì?” Uông Trẫm hỏi.
Được thần tượng quan tâm như thế, tim Ngô Sở Úy kích động một hồi.

Chỉ đành quay mặt sang hướng cửa sổ, để gió đêm hạ nhiệt giúp y.
“Không, tôi rất tốt, còn anh?”
Uông Trẫm nói: “Cũng vậy.”
Ngô Sở Úy cười: “Tôi đột nhiên nhớ trước kia anh hóa trang tôi thành ba tôi, bây giờ nghĩ lại vẫn rất cảm động, hôm đó mẹ tôi cười rất vui vẻ.”
Uông Trẫm không nói gì.
Ngô Sở Úy lại nói: “Còn Khương Tiểu Soái nữa, được anh hóa trang thành phụ nữ.

Nhớ lại bộ dạng anh ta tôi liền muốn cười, anh quá tài năng, hê hê hê…”
Uông Trẫm mở miệng hỏi: “Cậu muốn tôi dạy cậu hóa trang sao?”
Ngô Sở Úy bất giác kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Đoán.” Uông Trẫm nói.
Ngực Ngô Sở Úy nóng hơn nữa, thần tượng chính là thần tượng, mới tán gẫu vài câu, đã đoán được tâm tư của y rồi.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh thử, nếu tôi muốn biến một người da đen thành người da trắng, thì phải làm sao?”
“Thay đổi tướng mạo trước đó sao? Hay chỉ biến đổi màu da?”
Ngô Sở Úy nói: “Chỉ biến đổi màu da.”
Uông Trẫm nói rất nhiều trình tự phức tạp, vừa đổ khuôn vừa kem bôi, nói đặc biệt phức tạp.

Ngô Sở Úy thực sự nghe không hiểu, liền ngắt lời: “Không cần giống thật như thế, chỉ cần biến thành trắng là được, tốt nhất là tùy tiện chạm vào cũng không đổi màu.”
“Vậy trực tiếp dùng phấn màu.”

Uông Trẫm vừa nói xong, Ngô Sở Úy nghe tiếng cửa vang sau lưng.

Nhanh chóng cúp máy, quay người qua, Trì Sính đang đi về phía này.

May mà cửa phòng ngủ cách ban công một đoạn, đủ cho Ngô Sở Úy cất di động.
Trì Sính đẩy Ngô Sở Úy đến góc tường, trầm giọng chất vấn: “Trễ như vậy không ngủ còn ở đây làm gì?”
“Thoáng khí.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính bóp vai Ngô Sở Úy: “Thoáng khí sao không thoáng khí ở ban công phòng ngủ chúng ta? Làm gì phải lén lút chạy ra đây?”
Ngô Sở Úy ăn đau, cắn răng nói: “Chẳng phải là tôi muốn ra xem thử thằng bé hay sao!”
Ánh mắt sắc bén bắn từ trên xuống dưới, nhìn thẳng vào con ngươi Ngô Sở Úy, mang theo cảm giác áp bức nặng nề.
“Nói thật!”
Ngô Sở Úy chột dạ nói: “Ra đây gọi điện thoại.”
“Gọi cho ai?”
Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính một cái, rầu rĩ nói: “Gọi cho một nhân viên nữ ở công ty, muốn hỏi cô ta, gần đây có tiệm mỹ phẩm nào mở cửa hai mươi bốn giờ không.

Tôi muốn mua chút phấn màu hóa trang, bôi lên người Đâu Đâu…”
Ngô Sở Úy biết rõ cá tính Trì Sính, nhắc ai cũng tốt hơn nhắc Uông Trẫm.

Mà nhân viên nữ lại phù hợp với mục đích Ngô Sở Úy gọi điện lén sau lưng Trì Sính, cho nên tạm thời chế ra lý do này.
Trì Sính bóp cằm Ngô Sở Úy thẩm vấn: “Thật sao?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
Trì Sính vốn còn có chút hoài nghi, nhưng khi thấy dáng vẻ ủ ê rầu rĩ của Ngô Sở Úy, thực sự không nhẫn tâm quá mức hà khắc.

Bèn kéo Ngô Sở Úy qua, giả bộ tức giận đá một cái lên mông y.
“Sao cậu lại ngốc như vậy hả? Dùng phấn màu làm gì? Vừa tốn sức lại tổn hại da!”
Ngô Sở Úy bĩu môi: “Vậy làm sao chứ? Anh nghĩ cách cho tôi đi, để nó nhanh chóng trắng ra trong thời gian ngắn.”
“Không phải có một loại mắt kính quang lọc sao? Sau khi đeo lên có thể thay đổi màu sắc vật thể, nhìn đen thành trắng, nhìn trắng thành đen.


Cậu mua cho nó một cặp kính như thế, muốn trắng thì đeo lên, muốn trở lại thì tháo xuống.

Như vậy, khỏi cần phấn hóa trang gì hết.”
Ngô Sở Úy vừa nghe liền động tâm: “Thật sự có loại mắt kính đó?”
“Cả kính thấu thị cũng có, huống chi là loại kính này.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy lập tức lộ ra nụ cười như vừa trút gánh nặng, vung nắm đấm nện lên ngực Trì Sính vài cái.
“Vẫn là anh thông minh.”
Khi Uông Trẫm nghe điện thoại là đang lúc lái xe, Uông Thạc ngồi ở ghế phó lái.

Biếng nhác đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thực tế thần kinh đang căng cứng khẩn trương.
“Điện thoại của ai?” Uông Thạc hỏi.
Uông Trẫm tùy ý ném di động sang một bên, thờ ơ nói: “Ngô Sở Úy.”
“Cậu ta?” Uông Thạc liếc mắt nhìn Uông Trẫm: “Nhờ anh dạy cậu ta thuật hóa trang?”
“Hỏi anh làm sao hóa trang người da đen thành người da trắng.”
Uông Thạc như cười như không nói: “Nếu tôi đoán không sai, bây giờ Bắc Kinh đang hơn một giờ sáng? Nửa đêm không ngủ, lén lút gọi điện thoại cho anh, chỉ để hỏi làm sao hóa trang thành trắng?”
Uông Trẫm ừ một tiếng.
Trầm mặt một hồi, Uông Thạc đột nhiên phun ra hai chữ.
“Tốt lắm.”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, Cương Tử đã đi tìm loại mắt kính đó cho Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy bịt mắt Đâu Đâu lại, khiến mỗi lần nó tỉnh lại nhìn trời thấy tối thui, thế là lật người ngủ tiếp.
Gần trưa, Cương Tử mới đem mắt kính về.
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Trì Sính, căn bản không cần tốn sức vòng vo để gạt Đâu Đâu, chỉ cần một cặp kính và một lời nói dối hoa mỹ là xong.
Ngô Sở Úy nói với Đâu Đâu: “Đây là mắt kính ma thuật, có mắt kính này rồi, con muốn trắng thì trắng, muốn đen thì đen, hơn nữa con muốn biến ai thành đen thì biến người đó thành đen.”
Đâu Đâu lập tức nói: “Con muốn biến tất cả mọi người thành đen, chỉ có mình con trắng nhất!”
Thế là, nguyện vọng của nó được thực hiện.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận