Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Cuối tuần, Trì Sính và Ngô Sở Úy dẫn Đâu Đâu và Quyển Quyển ra ngoài chơi cả ngày, mãi đến tối mới về.
Trên đường, ba đứa đều ngủ.
Đâu Đâu nằm trên ghế ngồi, hai chân nhỏ dán lên đệm lưng giơ hướng nóc xe.

Quyển Quyển nằm úp trên ghế ngồi, cái mông tròn hơi nhếch lên, mái tóc mềm mượt rũ xuống gương mặt trắng nõn.

Ngô Sở Úy tựa lên cửa sổ xe, mắt hơi híp lại, đầu vạch ra một đường cong với cửa sổ xe.
Đâu Đâu và Quyển Quyển đã ở đây hai ngày, cảm xúc lớn nhất của Ngô Sở Úy chính là mệt, chăm con nít thật sự không phải việc người nên làm, đặc biệt là một lúc hai đứa.

Ban ngày còn được, chơi quậy đều dưới mí mắt, lúc đi chợ đêm, phải thời thời khắc khắc canh Đâu Đâu, chỉ cần hơi sơ ý là sẽ bị bóng đêm mênh mông nuốt chửng.
Trong nhà cũng bị hai bảo bối sống quậy tưng lên, vừa bước vào còn tưởng mình đến hiện trường dâm loạn mà cảnh sát mới kiểm tra xong.
Trên mặt đất trải đầy các loại dụng cụ tình thú, đĩa phim đen, ảnh khỏa thân bí mật… cái này không tính là gì, càng đáng giận hơn là Đâu Đâu chích lỗ trên mỗi cái bcs, Quyển Quyển đổ nước tương vào gel bôi trơn.
Chuyện làm hai vợ chồng không cách nào chịu đựng nhất chính là, hai bảo bối sống cứ đến giờ ngủ là lao lên giường của họ.

Đuổi thế nào cũng không đi, đuổi đi rồi cũng chạy về trước cửa khóc nháo.
Cho nên, hôm nay Trì Sính dẫn hai thằng cháu ra ngoài chơi, chơi điên cuồng.

Mục đích chính là cho tụi nó mệt chết, để tụi nó về nhà liền ngủ, cho hai vợ chồng họ một cơ hội ở riêng.
Trì Sính đảo mắt nhìn Ngô Sở Úy, đầu Ngô Sở Úy còn đang cọ cọ lên cửa kính.
Trì Sính thò một tay qua, kéo đầu Ngô Sở Úy ấn lên đùi mình, nhẹ xoa nắn vài cái lên phần da đầu bị cọ đỏ của y.

Vừa lấy ra, đã bị Ngô Sở Úy giữ lại.
Ngô Sở Úy kẹp tay Trì Sính, ngủ đặc biệt yên ổn.
Trì Sính dùng một tay xoay vô lăng, xe hơi vẫn chạy ổn như thường.


Không có một đứa nào vì tròng trành và quẹo cua mà tỉnh giấc, một đường chạy về nhà.
Sau khi xuống xe, Trì Sính mở cửa xe bên chỗ Ngô Sở Úy.

Không đợi y tỉnh táo, đã kéo hai tay y lôi lên lưng mình.
“Hai tay ôm chặt, hai chân kẹp chặt.” Trì Sính nói với Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ làm theo, y biết Trì Sính đang cõng y, nhưng hai đứa nhóc ở ghế sau thì sao?
Đang nghĩ thế, Trì Sính lại mở cửa xe ở ghế sau, một tay ôm một đứa.

Trên người tổng cộng đeo ba đứa, không có một chút cố sức nào, vững vàng đi lên lầu.
Tắm xong, Quyển Quyển ngồi trên giường chơi chơi rồi ngủ.
Đâu Đâu vô tình sờ được trái trứng gỗ đó, bỏ vào tay nghịch một lát, hiếu kỳ hỏi Ngô Sở Úy: “Cái này là gì?”
Ngô Sở Úy tách hai chân Đâu Đâu ra, chỉ vào trứng nhỏ của nó: “Chính là cái này.”
Đâu Đâu đặt trứng gỗ xuống so với mình một lát, không khỏi than thở: “So big! (Lớn quá)”
Ngô Sở Úy nghe tiếng cười nhẹ sau lưng, tức giận trừng mắt nhìn Trì Sính một cái.

Thấy hắn vẫn không có ý thu bớt, liền “nhào cắn” hắn, cắn xé một hồi, cuối cùng nằm trên người hắn không động đậy, vẻ mặt mệt mỏi.
Đâu Đâu thấy hai người náo nhiệt, cũng không chịu cô đơn, bổ nhào lên người Quyển Quyển.
Quyển Quyển bị nó đánh thức vô cùng khó chịu, tức giận cào đầu Đâu Đâu.

Đâu Đâu ăn đau, cũng nện nắm đấm lên đầu Quyển Quyển.

Quậy một hồi, hai đứa nóng lên, rồi cứ thế hoa lệ đánh nhau.
Ngô Sở Úy và Trì Sính chỉ đành khuyên giải trước, kéo ra sau, hai đứa bé khóc gào la hét, dỗ thêm một hồi.


Kết quả, sau một lúc quậy tưng như thế, hai đứa bé lại có tinh thần.
Ngô Sở Úy thấy hai bảo bối sống lại hòa hảo bắt đầu đùa giỡn dưới đất, thật muốn nhét tụi nó vào bụng rắn một đêm.
Đâu Đâu rải kẹo dẻo dưới đất, chu mông nhỏ nhặt từng cái lên, bộ dạng rất khả ái.

Ngô Sở Úy nằm sấp trên giường, nhìn thôi cũng thấy vui.
Đâu Đâu phát hiện Ngô Sở Úy nhìn nó, vội vã nhét kẹo vào túi áo, cứ như sợ Ngô Sở Úy cướp mất.
Quyển Quyển trực tiếp bước qua, lấy hai cục kẹo dẻo, vươn tay nhỏ đưa cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn hai cục kẹo dẻo trong bàn tay trắng nõn của Quyển Quyển, đột nhiên cảm thấy rất cảm động.
“Vẫn là con ngoan nhất.”
Đâu Đâu nghe Ngô Sở Úy nói thế, gân chiếc cổ nhỏ ngồi trên sô pha đơn cạnh đó, đưa lưng về phía Ngô Sở Úy khoanh chân tức giận, bất kể Ngô Sở Úy gọi sao cũng không trả lời.
Sau đó, Đâu Đâu cứ ngồi trên sô pha ngủ luôn, Quyển Quyển cũng dính bên chân Trì Sính không lên tiếng.
Cuối cùng Trì Sính cũng đợi được đến giờ phút này, dụi tắt điếu thuốc lại gần Đâu Đâu.

Vừa ôm nó lên, mắt Đâu Đâu liền mở ra, ngay sau đó là tiếng khóc nháo ầm ĩ.
Nó vừa khóc, Quyển Quyển cũng tỉnh.
Trì Sính lại đặt Đâu Đâu về, Đâu Đâu lập tức ngưng khóc.
Ngô Sở Úy vội ôm Quyển Quyển qua, nhẹ vỗ vai nó dỗ một hồi, Quyển Quyển rất nhanh lại ngủ.
“Đợi nó ngủ say rồi anh hãy ôm nó.” Ngô Sở Úy nói.
Lại qua hơn hai mươi phút, người Đâu Đâu hoàn toàn lún vào sô pha.

Kết quả, Trì Sính lại ôm nó lên, nó vẫn giống như vừa rồi, vừa khóc vừa quậy.

Trì Sính bất đắc dĩ, chỉ đành đặt nó xuống.

Một thời gian ngắn sau đó, Trì Sính cứ ôm ôm thả thả như thế vô số lần.

Đâu Đâu giống như con lật đật tự động, buồn ngủ đến mức lắc đầu liên tục, nhưng chỉ cần Trì Sính chạm vào nó, nó lập tức mở to mắt theo phản xạ.
Nếu đây không phải là cháu ngoại ruột của mình, Trì Sính đã đấm nó ngất xỉu từ lâu rồi.
Lại đợi thêm một lát, Trì Sính nghe tiếng ngáy nhỏ.
Nghiêng đầu nhìn, Ngô Sở Úy ngủ rồi.

Hôm sau, Trì Sính dẫn Quyển Quyển đến đơn vị, Ngô Sở Úy mang Đâu Đâu đến công ty.
Buổi tối tan ca, Ngô Sở Úy gọi điện cho Khương Tiểu Soái.
“Này, rảnh không?”
Khương Tiểu Soái biếng nhác nói: “Ngày ngày đều rảnh.”
Ngô Sở Úy thầm mài răng, y bên này bận đến mức không xoay được người, Khương Tiểu Soái bên đó lại rảnh rỗi thế kia, mẹ nó thật làm người ta ghen tỵ!
“Đến công ty tôi một chuyến, cho anh xem cháu ngoại đáng yêu của tôi.

Rất thú vị, anh thấy đảm bảo sẽ thích!”
Khương Tiểu Soái hỏi: “Con của chị cậu đến?”
“Không phải, con của chị Trì Sính, đôi song sinh trắng đen.”
Khương Tiểu Soái vừa nghe lập tức hứng thú, hắn đã nghe Quách Thành Vũ nói từ lâu, Trì Giai Lệ có một đôi song sinh lai đặc biệt đáng yêu.

Một đứa da trắng, một đứa da đen.
“Được, tôi đến ngay đây.”
Ngô Sở Úy cười hê hê, nếu Khương Tiểu Soái đã rảnh như thế, thì để Đâu Đâu ở với hắn một đêm đi.

Đúng lúc nhiễu loạn hắn, cho cuộc sống của hắn càng thêm thoải mái.
Mỗi ngày vào giờ này Khương Tiểu Soái lái xe trên đường, đều sẽ đúng giờ mở nghe phát sóng một đoạn truyện ma.

Hắn là người như vậy, càng nhát gan càng sợ thì càng thích xem phim ma, thích nghe truyện ma, mỗi ngày trước khi về nhà đều tự hù mình đổ đầy mồ hôi.
Lúc này, trên đài đang phát sóng câu chuyện nửa cái xác nam.

“Có một người đàn ông, trong một lần tai nạn xe cộ bị xe tải cán qua, chỉ còn lại nửa thân dưới.

Anh ta thích đứng trên đường, lặng lẽ đợi một chiếc xe chạy tới, điên cuồng đuổi theo chiếc xe đó.

Khi tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ có thể thấy hai cái chân trống rỗng…”
Khương Tiểu Soái nổi đầy da gà.
Ngô Sở Úy ra khỏi công ty, ôm Đâu Đâu đứng ở đầu đường đợi Khương Tiểu Soái.
Đâu Đâu hỏi y: “Cậu đang đợi ai?”
Ngô Sở Úy dùng tiếng Anh vụn vặt đáp trả: “Đợi một bác sĩ, anh ta có thể khiến con mắc bệnh lang ben, sau đó triệt để biến thành da trắng.”
Khương Tiểu Soái quẹo cua, trước mặt chính là công ty của Ngô Sở Úy, liền giảm tốc độ.
Ngay lúc này, hắn vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên thoáng qua một cái bóng mơ hồ, mà cái bóng đó… chỉ có hai cái chân!!!!!
Khương Tiểu Soái đạp thắng, tim đập điên cuồng.
Ban đầu hắn cho rằng do mình nghe truyện ma xong nảy sinh ảo giác, kết quả nhìn kỹ lại, xác thực chỉ có hai cái chân, hơn nữa đang chậm rãi tiếp cận hắn.
Huyết dịch toàn thân Khương Tiểu Soái đều chảy ngược, hai tay máy móc xoay vô lăng.

Quay đầu xe vô cùng cứng ngắc, tiếp đó là đạp chân ga lao đi.
Ngô Sở Úy đã nhận ra Khương Tiểu Soái, cho nên mới lại gần hắn.

Cho dù Khương Tiểu Soái đột nhiên quay đầu xe, Ngô Sở Úy cũng cho rằng hắn đang tìm chỗ đậu xe thích hợp.
Nào ngờ Khương Tiểu Soái lại lái xe đi thẳng!
Ngô Sở Úy nghĩ: Không được đâu! Anh đi rồi tối nay ai canh cháu đây?
Thế là ôm Đâu Đâu đuổi theo xe, vừa đuổi vừa la.
Tiếng la của Ngô Sở Úy trải qua màng lọc lỗ tai của Khương Tiểu Soái, toàn thành tiếng ma kêu quỷ khóc.

Hắn nhịn không được nhìn vào kính chiếu hậu, hai cái chân đó, lại là hai cái chân đó, thật sự đang bắt đầu đuổi theo xe!!
“A a a a a a…”
Khương Tiểu Soái thét lên vài tiếng, sau đó xe hơi bay xa khỏi tầm nhìn của Ngô Sở Úy.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận