Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Trì Sính ở cục thành quản chưa được một tháng, lại bị cha hắn nhét vào bộ công an. Nguyên nhân là do Chung Văn Ngọc nghe nói Trì Sính bị người bán hàng rong hất cháo lên người, đau lòng rớt nước mắt. Thời gian gần đây bà luôn lải nhải trước mặt Trì Viễn Đoan, nói công việc thành quản mệt mỏi, danh tiếng xã hội kém, không muốn con trai làm ở đó. Trì Viễn Đoan không chống đỡ nổi sự tấn công chậm rãi đó, cuối cùng bằng lòng.
Hôm đó Trì Sính bị gọi về nhà, Trì Viễn Đoan nói thế này.
"Mấy con rắn của con ba đều tìm người nuôi thay, nếu con muốn thăm, thì thành thành thật thật ở đơn vị cho ba. Từ nhỏ đến lớn, con có sở thích gì ba đều không can dự, chuyện nuôi rắn ba cũng không phản đối, nhưng con chỉ có thể xem nó là nghề phụ. Con đấu rắn kiếm được bao nhiêu tiền ba không hiếm lạ, một nghề nghiệp đàng hoàng vẫn quan trọng hơn cả. Còn nữa, tiệc cưới của con ba đã đặt rồi, vào lúc này năm sau, ba chỉ cho con một năm, con không mang được bạn gái về, đến lúc đó ba bảo con cưới ai thì con phải cưới người đó."
"Có thể, chỉ cần cô ta không sợ rắn." Trì Sính nói.
Trì Viễn Đoan gấp lên: "Con nhất định muốn mang thứ đó theo bên người sao?"
Bàn tay xương cốt rõ ràng của Trì Sính đặt lên người Túi Dấm Nhỏ, dịu dàng mà chậm rãi vuốt xuống, sự yêu thương lộ rõ không cần nghi ngờ.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh khuyên Trì Viễn Đoan, con trai hiện tại không có bạn gái, ông nói gì với nó nó cũng không nghe vào. Đợi khi nó có bạn gái rồi, sẽ biết đau lòng người ta, tự nhiên sẽ phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Trước khi đi, Trì Viễn Đoan lại hỏi Trì Sính.
"Con trai họ Vương bị liệt nửa người, chuyện này có liên quan đến con không?"
Ba của Vương Chấn Long tên là Vương Gia Tồn, nhà cũ ở Sơn Tây, sau đó đến Bắc Kinh làm ăn, kiếm được chút tiền còn không đủ cho con trai tiêu xài. Sở dĩ Trì Viễn Đoan biết người này, là vì hai năm trước Vương Gia Tồn xin cấp dưới của Trì Viễn Đoan làm vài việc, Trì Viễn Đoan có chút ấn tượng với người này. Vương Chấn Long xảy ra chuyện, Trì Sính đúng lúc có mặt tại đó, tuy thông qua điều tra đã nói rõ Trì Sính không có liên quan đến vụ tai nạn, nhưng Trì Viễn Đoan vẫn lo lắng đây là hành vi cố ý của Trì Sính.
Trì Sính thản nhiên đáp: "Con không quen biết con trai nhà họ Vương nào cả."
"Tốt nhất là thế."
Lại đến cuối năm, các loại tiền thưởng, các phong bì đầy ắp trong túi mọi người, cũng là thời kỳ cướp vặt cao điểm. Trong cục thành lập 'đội bắt cướp', một trăm cảnh sát thường phục dạo trên đường bắt cướp, mỗi ngày đều có vô số người lọt lướt. Trì Sính vừa vào cục chưa được mấy ngày, đã gia nhập vào đội ngũ này.
Mới đầu không ai xem Trì Sính là chủ lực trong đội, dù sao là cậu ấm thôi, bối cảnh to lớn, không cần dựa vào chút thành tích thăng quan phát tài, chỉ cần hắn không gây chuyện lãnh đạo đã yên lòng. Ai ngờ dáng vẻ lười biếng đó mới dạo ra ngoài, chưa được nửa ngày đã bắt được mười mấy tên cướp về. Thời gian dài sống chung với động vật, khiến Trì Sính có lực quan sát nhạy bén hơn người khác, tên nào là cướp tên nào không phải là cướp, Trì Sính đảo mắt là biết.
Cướp là hợp lại nhiều người gây án, cảnh sát nhân dân cũng phải bắt theo đội, sau khi bắt được vài người liền ấn xuống đất, trực tiếp còng hai tay kẻ cướp, người này coi như đã bị bắt.
Trì Sính thì không, hắn luôn hành động đơn độc.
Hôm đó hắn đứng trước trạm xe bus, ánh mắt biếng nhác đảo nhìn khắp nơi, thoáng chốc dừng lại trên người hai tên nhóc. Lúc này hành khách đang chen lên xe, một tên trong đó cố ý chặn trước cửa, khiến mọi người xô đẩy mắng mỏ, một tên khác nhân lúc hỗn loạn thò tay vào trong túi áo trên của một người phụ nữ...
Ngay khi sắp đắc thủ, cổ tay của tên đó bị bắt lấy, cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.
Hôm đó sau khi xe bus chạy đi, tất cả mọi người đều duỗi cổ ngó ra ngoài, người nhát gan một chút thì đã nhũn chân. Trì Sính túm tay một tên cướp ném cả người đi, kéo lê năm mét, hơn nửa gương mặt bị cọ rách. Tên cướp còn lại bị dọa té đái, quay đi muốn chạy, lại bị Trì Sính nắm cổ áo nện lên biển quảng cáo, hai cái răng cửa đều chào tạm biệt chủ nhân.
...
Hai hôm nay người bị cảm đặc biệt nhiều, phòng khám sắp chứa không nổi, toàn là truyền dịch. Khương Tiểu Soái bận rộn vọt tới vọt lui giữa những phòng bệnh, đổi dịch, nhổ ống tiêm, khai đơn cho họ... còn phải ngăn vô số tiếng khóc của con nít.
Ngô Sở Úy ở bên cạnh nhàn nhã đùa nghịch nắp bình, luyện tập độ linh hoạt của ngón trỏ và ngón giữa.
"Đại Úy, đưa cho tôi một ống tiêm."
Nói xong quay đi lấy bình thuốc, đợi lấy xong mới phát hiện Ngô Sở Úy căn bản không động đậy, còn đang ở đó nghịch nắp bình.
"Này, tôi bảo cậu đưa cho tôi một cái ống tiêm, cậu có nghe thấy không vậy?"
Ngô Sở Úy không ngẩng đầu lên nói: "Trong túi áo blouse của anh."
Khương Tiểu Soái bán tin bán nghi sờ túi áo, quả thật có ống tiêm chưa mở bao, thật tà môn, rõ ràng hắn không thấy Ngô Sở Úy đứng lên, cũng không cảm thấy có người nhét đồ vào túi mình, ống tiêm này làm sao vào được?
Ngô Sở Úy cười tà lộ răng, xem ra công phu sắp luyện thành thục rồi.
Sau khi tan tầm, Khương Tiểu Soái hỏi: "Cậu cứ đùa cái nắp bình đó làm gì?"
"Muốn luyện tập cho hai ngón tay của tôi linh hoạt một chút." Ngô Sở Úy đưa tay phải ra.
Khương Tiểu Soái bật cười: "Muốn tự sướng cũng cần nhiều kỹ xảo vậy sao."
Ngô Sở Úy quẫn bách, đấm mạnh vào ngực Khương Tiểu Soái.
"Đừng nói bậy, tôi đang làm chính sự."
Khương Tiểu Soái hơi híp mắt: "Rốt cuộc là có ý định gì?"
Ngô Sở Úy dán vào tai Khương Tiểu Soái nhỏ giọng nói: "Gần đây tôi có bái một sư phụ, tay nghề siêu quần, ông ta đã thu nhận rất nhiều đồ đệ hoạt động trong lĩnh vực này. Chúng tôi theo ông ta học nghề, đợi khi đắc thủ thì chia cho ông ta 20%."
Khương Tiểu Soái lập tức hiểu rõ, và cũng biểu thị phản đối ngay tại chỗ.
"Làm gì cũng không thể đi ăn cướp!!"
"Cái này có là gì?" Ngô Sở Úy không cho là đúng. "Khắp thiên hạ đều là ăn cướp, tiêu sài của công có phải là trộm dùng tiền thuế của dân hay không? Làm kẻ thứ ba có phải là cướp chồng của người khác hay không? Anh chưa từng xem phim về kẻ cướp, đọc tiểu thuyết về kẻ cướp sao?"
Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy lòe một hồi, nghiêng đầu nhìn y, tên nhóc này mặt không đỏ tim không đập.
"Đúng là màu xanh bắt nguồn từ màu lam nhưng lại xanh hơn lam, tôi thiếu đạo đức cũng chưa thiếu đến trình độ như cậu."
"Tôi là cướp giàu giúp nghèo." Nói rất hùng hồn.
Khương Tiểu Soái khì mũi khinh thường: "Cậu giúp ai rồi? Sao tôi không thấy?"
"Tôi đó!" Ngô Sở Úy vỗ ngực: "Tôi không phải là dân nghèo sao? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không trộm của người bình dân, không trộm người ra ngoài làm công, chỉ chuyên trộm người thiếu đạo đức. Chẳng hạn mua đồ chen ngang, đi xe bus trốn vé, có hành động bất nhã ở nơi công cộng, phụ nữ bủn xỉn..."
"Chậc chậc..." Khương Tiểu Soái nhíu mày: "Nói cứ như trừ hại cho dân."
Ngô Sở Úy ngoài mặt thì làm như không có chuyện gì, thật ra đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Y không muốn làm cái này, quan trọng là cuối năm rồi, mọi người đều được phát tiền thưởng cuối năm, mẹ y đến bây giờ còn không biết y đã từ chức. Làm ăn cướp kiếm được toàn là tiền lương tâm, cả ngày bị người ta dòm ngó, sống như con chuột trên đường. Huống hồ tên thành quản trọc đầu kia đã biết mặt y rồi, công việc lộ mặt ra đường chắc chắn không thể làm.
"Tôi nghe nói chỗ chúng ta gần đây bắt cướp rất nghiêm, rất nhiều cảnh sát nhân dân ra ngoài bắt cướp." Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
"Yên tâm đi." Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái: "Tôi hành động buổi tối, họ không có tinh thần theo tôi làm ca đêm đâu."
Khương Tiểu Soái còn dặn dò một câu: "Thấy lấy đủ rồi thì thu tay, đừng làm hoài không biết ngừng."
"Biết rồi."
Hôm đó Trì Sính bị gọi về nhà, Trì Viễn Đoan nói thế này.
"Mấy con rắn của con ba đều tìm người nuôi thay, nếu con muốn thăm, thì thành thành thật thật ở đơn vị cho ba. Từ nhỏ đến lớn, con có sở thích gì ba đều không can dự, chuyện nuôi rắn ba cũng không phản đối, nhưng con chỉ có thể xem nó là nghề phụ. Con đấu rắn kiếm được bao nhiêu tiền ba không hiếm lạ, một nghề nghiệp đàng hoàng vẫn quan trọng hơn cả. Còn nữa, tiệc cưới của con ba đã đặt rồi, vào lúc này năm sau, ba chỉ cho con một năm, con không mang được bạn gái về, đến lúc đó ba bảo con cưới ai thì con phải cưới người đó."
"Có thể, chỉ cần cô ta không sợ rắn." Trì Sính nói.
Trì Viễn Đoan gấp lên: "Con nhất định muốn mang thứ đó theo bên người sao?"
Bàn tay xương cốt rõ ràng của Trì Sính đặt lên người Túi Dấm Nhỏ, dịu dàng mà chậm rãi vuốt xuống, sự yêu thương lộ rõ không cần nghi ngờ.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh khuyên Trì Viễn Đoan, con trai hiện tại không có bạn gái, ông nói gì với nó nó cũng không nghe vào. Đợi khi nó có bạn gái rồi, sẽ biết đau lòng người ta, tự nhiên sẽ phân rõ bên nào nặng bên nào nhẹ.
Trước khi đi, Trì Viễn Đoan lại hỏi Trì Sính.
"Con trai họ Vương bị liệt nửa người, chuyện này có liên quan đến con không?"
Ba của Vương Chấn Long tên là Vương Gia Tồn, nhà cũ ở Sơn Tây, sau đó đến Bắc Kinh làm ăn, kiếm được chút tiền còn không đủ cho con trai tiêu xài. Sở dĩ Trì Viễn Đoan biết người này, là vì hai năm trước Vương Gia Tồn xin cấp dưới của Trì Viễn Đoan làm vài việc, Trì Viễn Đoan có chút ấn tượng với người này. Vương Chấn Long xảy ra chuyện, Trì Sính đúng lúc có mặt tại đó, tuy thông qua điều tra đã nói rõ Trì Sính không có liên quan đến vụ tai nạn, nhưng Trì Viễn Đoan vẫn lo lắng đây là hành vi cố ý của Trì Sính.
Trì Sính thản nhiên đáp: "Con không quen biết con trai nhà họ Vương nào cả."
"Tốt nhất là thế."
Lại đến cuối năm, các loại tiền thưởng, các phong bì đầy ắp trong túi mọi người, cũng là thời kỳ cướp vặt cao điểm. Trong cục thành lập 'đội bắt cướp', một trăm cảnh sát thường phục dạo trên đường bắt cướp, mỗi ngày đều có vô số người lọt lướt. Trì Sính vừa vào cục chưa được mấy ngày, đã gia nhập vào đội ngũ này.
Mới đầu không ai xem Trì Sính là chủ lực trong đội, dù sao là cậu ấm thôi, bối cảnh to lớn, không cần dựa vào chút thành tích thăng quan phát tài, chỉ cần hắn không gây chuyện lãnh đạo đã yên lòng. Ai ngờ dáng vẻ lười biếng đó mới dạo ra ngoài, chưa được nửa ngày đã bắt được mười mấy tên cướp về. Thời gian dài sống chung với động vật, khiến Trì Sính có lực quan sát nhạy bén hơn người khác, tên nào là cướp tên nào không phải là cướp, Trì Sính đảo mắt là biết.
Cướp là hợp lại nhiều người gây án, cảnh sát nhân dân cũng phải bắt theo đội, sau khi bắt được vài người liền ấn xuống đất, trực tiếp còng hai tay kẻ cướp, người này coi như đã bị bắt.
Trì Sính thì không, hắn luôn hành động đơn độc.
Hôm đó hắn đứng trước trạm xe bus, ánh mắt biếng nhác đảo nhìn khắp nơi, thoáng chốc dừng lại trên người hai tên nhóc. Lúc này hành khách đang chen lên xe, một tên trong đó cố ý chặn trước cửa, khiến mọi người xô đẩy mắng mỏ, một tên khác nhân lúc hỗn loạn thò tay vào trong túi áo trên của một người phụ nữ...
Ngay khi sắp đắc thủ, cổ tay của tên đó bị bắt lấy, cậu ta nghiêng đầu nhìn thấy một gương mặt dữ tợn.
Hôm đó sau khi xe bus chạy đi, tất cả mọi người đều duỗi cổ ngó ra ngoài, người nhát gan một chút thì đã nhũn chân. Trì Sính túm tay một tên cướp ném cả người đi, kéo lê năm mét, hơn nửa gương mặt bị cọ rách. Tên cướp còn lại bị dọa té đái, quay đi muốn chạy, lại bị Trì Sính nắm cổ áo nện lên biển quảng cáo, hai cái răng cửa đều chào tạm biệt chủ nhân.
...
Hai hôm nay người bị cảm đặc biệt nhiều, phòng khám sắp chứa không nổi, toàn là truyền dịch. Khương Tiểu Soái bận rộn vọt tới vọt lui giữa những phòng bệnh, đổi dịch, nhổ ống tiêm, khai đơn cho họ... còn phải ngăn vô số tiếng khóc của con nít.
Ngô Sở Úy ở bên cạnh nhàn nhã đùa nghịch nắp bình, luyện tập độ linh hoạt của ngón trỏ và ngón giữa.
"Đại Úy, đưa cho tôi một ống tiêm."
Nói xong quay đi lấy bình thuốc, đợi lấy xong mới phát hiện Ngô Sở Úy căn bản không động đậy, còn đang ở đó nghịch nắp bình.
"Này, tôi bảo cậu đưa cho tôi một cái ống tiêm, cậu có nghe thấy không vậy?"
Ngô Sở Úy không ngẩng đầu lên nói: "Trong túi áo blouse của anh."
Khương Tiểu Soái bán tin bán nghi sờ túi áo, quả thật có ống tiêm chưa mở bao, thật tà môn, rõ ràng hắn không thấy Ngô Sở Úy đứng lên, cũng không cảm thấy có người nhét đồ vào túi mình, ống tiêm này làm sao vào được?
Ngô Sở Úy cười tà lộ răng, xem ra công phu sắp luyện thành thục rồi.
Sau khi tan tầm, Khương Tiểu Soái hỏi: "Cậu cứ đùa cái nắp bình đó làm gì?"
"Muốn luyện tập cho hai ngón tay của tôi linh hoạt một chút." Ngô Sở Úy đưa tay phải ra.
Khương Tiểu Soái bật cười: "Muốn tự sướng cũng cần nhiều kỹ xảo vậy sao."
Ngô Sở Úy quẫn bách, đấm mạnh vào ngực Khương Tiểu Soái.
"Đừng nói bậy, tôi đang làm chính sự."
Khương Tiểu Soái hơi híp mắt: "Rốt cuộc là có ý định gì?"
Ngô Sở Úy dán vào tai Khương Tiểu Soái nhỏ giọng nói: "Gần đây tôi có bái một sư phụ, tay nghề siêu quần, ông ta đã thu nhận rất nhiều đồ đệ hoạt động trong lĩnh vực này. Chúng tôi theo ông ta học nghề, đợi khi đắc thủ thì chia cho ông ta 20%."
Khương Tiểu Soái lập tức hiểu rõ, và cũng biểu thị phản đối ngay tại chỗ.
"Làm gì cũng không thể đi ăn cướp!!"
"Cái này có là gì?" Ngô Sở Úy không cho là đúng. "Khắp thiên hạ đều là ăn cướp, tiêu sài của công có phải là trộm dùng tiền thuế của dân hay không? Làm kẻ thứ ba có phải là cướp chồng của người khác hay không? Anh chưa từng xem phim về kẻ cướp, đọc tiểu thuyết về kẻ cướp sao?"
Khương Tiểu Soái bị Ngô Sở Úy lòe một hồi, nghiêng đầu nhìn y, tên nhóc này mặt không đỏ tim không đập.
"Đúng là màu xanh bắt nguồn từ màu lam nhưng lại xanh hơn lam, tôi thiếu đạo đức cũng chưa thiếu đến trình độ như cậu."
"Tôi là cướp giàu giúp nghèo." Nói rất hùng hồn.
Khương Tiểu Soái khì mũi khinh thường: "Cậu giúp ai rồi? Sao tôi không thấy?"
"Tôi đó!" Ngô Sở Úy vỗ ngực: "Tôi không phải là dân nghèo sao? Tôi đã nghĩ kỹ rồi, tôi không trộm của người bình dân, không trộm người ra ngoài làm công, chỉ chuyên trộm người thiếu đạo đức. Chẳng hạn mua đồ chen ngang, đi xe bus trốn vé, có hành động bất nhã ở nơi công cộng, phụ nữ bủn xỉn..."
"Chậc chậc..." Khương Tiểu Soái nhíu mày: "Nói cứ như trừ hại cho dân."
Ngô Sở Úy ngoài mặt thì làm như không có chuyện gì, thật ra đã phải đấu tranh tư tưởng rất lâu. Y không muốn làm cái này, quan trọng là cuối năm rồi, mọi người đều được phát tiền thưởng cuối năm, mẹ y đến bây giờ còn không biết y đã từ chức. Làm ăn cướp kiếm được toàn là tiền lương tâm, cả ngày bị người ta dòm ngó, sống như con chuột trên đường. Huống hồ tên thành quản trọc đầu kia đã biết mặt y rồi, công việc lộ mặt ra đường chắc chắn không thể làm.
"Tôi nghe nói chỗ chúng ta gần đây bắt cướp rất nghiêm, rất nhiều cảnh sát nhân dân ra ngoài bắt cướp." Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
"Yên tâm đi." Ngô Sở Úy vỗ vai Khương Tiểu Soái: "Tôi hành động buổi tối, họ không có tinh thần theo tôi làm ca đêm đâu."
Khương Tiểu Soái còn dặn dò một câu: "Thấy lấy đủ rồi thì thu tay, đừng làm hoài không biết ngừng."
"Biết rồi."
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận