Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Sau khi Quách Thành Vũ nhờ cậy hoàn tất, quản giáo bên chỗ Trì Sính lập tức thả lỏng đi nhiều.

Quách Thành Vũ làm giả một đống giấy tờ cho Ngô Sở Úy, lại âm thầm cho nhân viên kiểm tra không ít chỗ tốt, Ngô Sở Úy mới dùng thân phận luật sư ủy thác vào nơi tạm giam.
Lần đầu gặp lại sau nửa tháng cách biệt, thật có cảm giác như đã cách một đời.
Trì Sính vẫn do Giả Thân dẫn đến, trước đó hắn không biết người đến là Ngô Sở Úy.

Khi thông báo cho hắn, chỉ nói là luật sư ủy thác.

Cho nên lúc Trì Sính chậm rãi bước vào, vẻ mặt rất bình thường.
Kết quả, khi nhìn người đối diện cửa kính, tim đập điên cuồng mười mấy giây.
Giả Thân chưa từng thấy ánh mắt này của Trì Sính, kinh ngạc, vui mừng, đau lòng, thâm tình… tất cả cảm xúc không nên xuất hiện toàn bộ đều hiện trong mắt hắn, trộn lẫn vào nhau rồi chậm rãi tràn ra từ khóe mắt.
Lúc này, Giả Thân mơ hồ cảm thấy Ngô Sở Úy không phải là luật sư ủy thác.
Nhưng gã không vạch trần, mà trầm mặc bước ra.
Trì Sính cầm điện thoại, nửa ngày không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Ngô Sở Úy mở miệng trước.
“Giám ngục vừa rồi rất đẹp trai.”
Trì Sính nói: “Giám ngục nào?”
“Là người dẫn anh vào đó.”
“Tôi không thấy, chỉ lo nhìn cậu.”
Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười chân chính đầu tiên suốt mấy ngày nay.
Trong lòng Trì Sính trước đắng sau ngọt, nói chung cuối cùng cũng nếm được cảm giác này.
Hai người lại lặng lẽ nhìn nhau một lúc, Trì Sính hỏi: “Mặc nhiều như thế, có nóng không?”
“Không nóng chút nào cả.”
Ngô Sở Úy nói, rồi hé áo ra một đường, một cái đầu nhỏ chui ra.
“Tôi biết anh nhớ Nhị Bảo, nên mang nó đi cùng.”
Trì Sính không khỏi kinh ngạc: “Sao cậu qua kiểm tra được.”

“Cái đó thì anh phải hỏi Quách tử.”
Vừa nói xong, cửa bên phía Trì Sính đột nhiên mở ra, Giả Thân đi vào.

Ngô Sở Úy vội ấn đầu Túi Dấm Nhỏ vào trong, cài nút áo trên cùng, giả vờ như đang phân tích vụ án.
Đợi Giả Thân đi rồi, Ngô Sở Úy lại thè lưỡi với Trì Sính.
Trì Sính nhìn dáng vẻ đáng yêu của Ngô Sở Úy, thật muốn lao xuyên cửa kính.
“Mặt tôi dán lên kính luôn rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy do dự một chút, vẫn xấu hổ dán tới.
Cách lớp kính, Trì Sính ra vẻ nhéo lên mặt Ngô Sở Úy một cái, giả bộ tức giận nói: “Cậu gầy rồi.”
Hôm nay Ngô Sở Úy còn đặc biệt mặc quần áo hơi rộng, nhưng vẫn không thể thắng được pháp nhãn của Trì lão gia.
“Không có đời sống tình dục nuôi dưỡng, đương nhiên phải gầy.” Ngô Sở Úy khoa trương, “Anh mau ra thao tôi vài lần đi, tôi sẽ mập lên ngay.”
Trì Sính âm u nói: “Cậu làm tôi cứng luôn rồi.”
“Làm gì có?”
Ngô Sở Úy nhướn cổ lên, phát hiện chỗ đũng quần Trì Sính thật sự có biến hóa.

Lập tức nhe răng cười, xem ra vẫn rất thành thật, không có ý đồ xấu với giám ngục kia.
Mỗi lần Ngô Sở Úy cười, nỗi đau lòng Trì Sính dành cho Ngô Sở Úy càng cường liệt hơn mấy phần.
“Gần đây không ngủ ngon sao? Da không còn tốt như trước nữa.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy nói: “Không có cuộc sống tình dục nuôi dưỡng, da đương nhiên sẽ kém đi.

Anh mau ra thao tôi mấy lần, da tôi sẽ sáng sủa lại ngay.”
Tim Trì Sính bị Ngô Sở Úy cào ra máu luôn.
“Cậu còn nói bậy nữa tôi đánh cậu đó!” Trì Sính trừng mắt hổ tức giận.
Ngô Sở Úy lấy nhu khắc cương: “Anh nỡ sao?”
Mấy chữ này đâm vào khu vực mềm yếu nhất trong lòng Trì Sính, mấy hôm nay, Trì Sính cả đêm không ngủ.


Mỗi tối đều nghĩ xem Ngô Sở Úy chịu bao nhiêu khổ, sau đó lặng lẽ rạch dao vào lòng.
Hắn có thể nỡ sao? Đến ngày thật sự được gặp, đừng nói đánh, chỉ ôm thôi cũng sợ siết đau y.
Trì Sính dùng phương thức trầm mặc để truyền đạt thâm tình, khiến Ngô Sở Úy cảm thấy bất luận trả giá gì cũng đáng.
“Nhớ tôi không?” Ngô Sở Úy lại hỏi.
Trì Sính hỏi ngược lại: “Cậu nói xem?”
Ông nhớ cậu nhớ đến sắp đục xuyên tường rồi!
Ngô Sở Úy hất cằm lên bốn mươi lăm độ, liếc nhìn Trì Sính: “Tôi làm sao biết?”
Trên gương mặt tuấn lãng của Trì Sính xuất hiện nụ cười dịu dàng, đặc biệt khó thể hình dung giọng điệu của hắn.
“Nhớ cậu.”
Lần này Ngô Sở Úy cười.
Trì Sính lại hỏi y: “Cậu nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy gật đầu.
“Nhớ cỡ nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Nhớ anh đến mức giao luôn tiểu kim khố ra rồi.”
Nụ cười trên mặt Trì Sính lập tức cứng lại.
“Cậu nói gì?”
Ngô Sở Úy biểu đạt hàm súc: “Vụ án của anh chừng vài ngày nữa sẽ thẩm tra công khai, tôi đoán không cần bao lâu, hai chúng ta sẽ có thể gặp mặt.”
Ngô Sở Úy vốn muốn dỗ Trì Sính vui lên, không ngờ sau khi Trì Sính nghe xong, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng.
“Trừ tiểu kim khố thì sao? Cậu còn bỏ thứ gì vào nữa?”
Ngô Sở Úy do dự rất lâu mới mở miệng nói: “Nhà cũ.”
Vào giờ phút này tim Trì Sính như bị bóp nát bấy.
Ngô Sở Úy từng tưởng tượng đủ kiểu phản ứng của Trì Sính khi biết tin này, nhưng chưa từng nghĩ sẽ nghiêm trọng đến mức đó.

Trên mặt Trì Sính là vẻ thống khổ không cách nào chịu đựng, đã vượt xa phạm vi tưởng tượng của Ngô Sở Úy, khiến y không biết phải làm sao.

Trì Sính hỏi: “Tại sao không bán nhà của tôi?”
Trì Sính không biết chuyện Trì Viễn Đoan đã chuyển nhượng nhà hắn, mà Ngô Sở Úy thì cũng mới vừa biết.
“Tôi không muốn người nhà anh xem thường tôi.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính không cam lòng truy hỏi: “Vậy tại sao cậu không tìm Quách tử mượn tiền trước?!”
“Vì chỉ có hai chúng ta mới là người nhà.”
Trì Sính không nói gì nữa.
Ngô Sở Úy biết thái độ của Trì Sính kém như vậy là vì đau lòng cho y, nhưng y thì không so đo gì nhiều, còn vui đùa: “Không phải anh luôn nói tôi là thiết công kê sao? Lần này tôi vặt trụi lông trên người luôn rồi, để tôi xem sau này anh còn chế nhạo tôi kiểu gì được nữa.”
Trì Sính vẫn nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói tiếng nào.
Ngô Sở Úy lại nói: “Anh là đại tài chủ của tôi, là cây rụng tiền của tôi.

Đợi anh ra rồi, bao nhiêu tiền mà không kiếm về được chứ? Nếu anh cứ ở trong đây mãi, tôi không được hưởng thụ chính sách ưu đãi, thì vĩnh viễn cũng chỉ có nhiêu đó tiền.

Cho nên tính tổng lại, cứu anh ra thì có lợi hơn nhiều.”
Trì Sính tiếp tục trầm mặc.
Ngô Sở Úy thực sự cười không nổi nữa, ngưng thần nhìn Trì Sính, lặng lẽ nói: “Bây giờ tôi rất hối hận, phải chi lúc trước cho anh thêm chút tiền tiêu vặt.

Bây giờ cho người ta rồi mới biết, thì ra mười tệ hai mươi tệ thật sự không tính là gì.”
“Thật ra tiền trong tiểu kim khố của tôi là để giữ cho anh dưỡng lão, nếu anh không ra được, tôi có giữ số tiền đó cũng vô dụng thôi.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn anh có thể ra sớm một chút, tôi không phải tiêu tiền để mua tự do của anh, mà tiêu tiều để mua cảm giác an toàn cho mình.

Tôi ngủ một mình trong nhà thấy sợ lắm, nhiều gương như thế, soi thế nào cũng chỉ có một mình tôi.”
“Tôi không cần hồ rượu rừng thịt, tôi chỉ cần anh.”
“Trì Sính, anh nói gì với tôi đi chứ!”
Ánh mắt Trì Sính dừng trên mặt Ngô Sở Úy mấy giây, nhẹ mở miệng.
“Tôi hận cậu.”
Nói xong ba chữ này, Trì Sính đứng lên đi ra ngoài.
Giả Thân tựa lên bức tường bên ngoài, nghe tiếng cửa mở, nhanh chóng quay đầu qua.
“Nói xong nhanh vậy à? Còn hơn mười phút đó, anh chắc chắn anh không muốn dùng thời gian còn lại…”
Giả Thân chưa nói xong, Trì Sính đã nhanh chóng bước đến cầu thang.


Đợi khi Giả Thân đuổi tới, cửa phòng giam của Trì Sính đã đóng chặt.
Ngô Sở Úy còn đang ngồi ở ngoài cửa kính, tay dán lên làn da lạnh lẽo của Túi Dấm Nhỏ.

Ánh mắt đờ đẫn, cứ như còn chưa hoàn hồn.
Không bao lâu, cửa lại mở ra, mắt Ngô Sở Úy lập tức sáng lên.

Kết quả lại nhìn thấy Giả Thân, không thấy Trì Sính, ánh mắt lại tối tăm đi.
“Trì Sính đã về phòng giam rồi, mời anh về đi.” Giả Thân nói.
Ngô Sở Úy dường như không nghe thấy.
Giả Thân lại cao giọng lặp lại một lần.
Ngô Sở Úy vẫn không động đậy.
Hừ! Thật tà môn!...!Giả Thân nhíu mày, tốt bụng khuyên anh đi anh còn không đi.

Vậy được, một mình anh ngồi ở đây đi! Ông đây phải đi quan tâm tình trạng tâm lý của “phạm nhân” đã.
Nói xong, Giả Thân đi như làn khói.
Ngô Sở Úy vẫn ngồi đó đến khi hết thời gian, mới đứng dậy ra về.
Kết quả, Giả Thân về phòng trực ban, sau khi nhìn thấy sắc mặt Trì Sính trên màn hình giám sát, đột nhiên không dám bước vào nữa.
Không ai ngờ được, Trì Sính lại rơi lệ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ.
Ngô Sở Úy bị Đại Hoàng Long cắn, vào giờ phút nguy hiểm tính mạng hắn không khóc.

Ngô Sở Úy chia tay với hắn, chính miệng nói không yêu hắn hắn cũng không khóc.

Mẹ Ngô Sở Úy qua đời, nhìn Ngô Sở Úy ngồi trên xe tang hắn vẫn không khóc.

Một mình Ngô Sở Úy đu trên tầng sáu, máu chảy đầy tay hắn vẫn không khóc…
Nhưng khi Ngô Sở Úy cho hắn biết tiểu kim khố mất rồi, hắn khóc.
Hắn nhớ lại điệu bộ bướng bỉnh của Ngô Sở Úy khi muốn hắn để jj ra bên ngoài quần lông cừu, điệu bộ tích cực khi gom từng đồng tiền lẻ, dáng vẻ háu ăn nhìn chằm chằm mình gặm chân dê, dáng vẻ đau lòng khi bôi kem dưỡng da đắc tiền lên cổ hắn…
Cá tính mà Trì Sính yêu nhất, đã bị chính hắn tự tay hủy diệt.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận