Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Còn hơn một tuần nữa vụ án của Trì Sính sẽ mở phiên tòa, trong thời gian này, Ngô Sở Úy lại trải qua cuộc sống làm người bán hàng rong.

Một mặt là vì nuôi sống Đại Nhị Tam Bảo, mặt khác cũng là để giải tỏa bớt áp lực trong lòng.
Nơi Ngô Sở Úy bày hàng chính là con đường ăn vặt mà y từng hắt cháo vào người Trì Sính, nơi này đã được chỉnh đốn qua, ngay ngắn hơn lúc trước nhiều.

Sáng sớm Ngô Sở Úy đã đạp xe đến đây, chọn một vị trí khá tốt, bưng một chậu đường ra, bày trên giá, rồi bắt đầu thổi kẹo.
Làm tổng giám đốc một thời gian rồi, Ngô Sở Úy có óc làm ăn hơn trước kia nhiều.
Bình thường khách hàng mà thổi kẹo nhắm vào toàn là con nít, hình dạng của kẹo phần lớn cũng là những động vật nhỏ, kỹ thuật phức tạp lại thiếu sáng tạo.

Ngô Sở Úy phát hiện người đến đây dạo phần lớn là thanh niên, vì thế y thổi một vài trái tim và hoa hồng, kỹ thuật đơn giản mà lại lãng mạn phiến tình.
Hơn nữa, trước khi ra ngoài Ngô Sở Úy còn sửa soạn cho thật đẹp trai.

Đứng trên đường, không cần rao, mười cô gái độc thân thì có hết chín người sẽ vui vẻ chạy qua đây.
Nói trắng ra, người ta mua là kẹo đường, còn y bán là nhan sắc.
Hôm đầu tiên Ngô Sở Úy dọn hàng, tính sơ qua, vậy mà kiếm được hơn một ngàn.
Tiền vốn không đến mười tệ, không cần nộp thuế, không cần phải nhìn sắc mặt người khác, thời gian làm việc tự do, thời gian tan ca tùy ý.

Ngô Sở Úy càng nghĩ càng cảm thấy có lợi, trong lòng rất cao hứng, nghĩ Khương Tiểu Soái gần đây nóng ruột vì mình không ít, vì thế thuận đường mua rất nhiều đồ ngon về thăm hỏi sư phụ.
Khương Tiểu Soái vừa định ra ngoài mua cơm tối, Ngô Sở Úy đã mang hai túi đầy đồ ăn về.
“Ối chao! Nhìn cậu này, hôm nay ra bán rất thuận lợi hả?”
Ngô Sở Úy khoe khoang: “Kiếm hơn một ngàn.”
“Không phải chứ?” Khương Tiểu Soái giật mình: “Kiếm được vậy à? Vậy ngày mai tôi đi làm nền cho cậu! Cậu chia cho tôi một phần ba là được.”
Ngô Sở Úy khinh thường, “Tôi còn cần anh làm nền? Người nhiều đến mức tôi còn muốn đuổi bớt kìa! Anh không thấy khí thế đó đâu! Mỹ nữ vây lấy tôi trong ba tầng ngoài ba tầng, mắt nhìn tôi chằm chằm, làm tôi thổi sưng cả miệng.”
“Chậc chậc… sưng miệng còn có thể ăn sao? Không thể ăn thì cho tôi hết đi.”

Nói xong Khương Tiểu Soái giật túi trong tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy giả bộ giành giật với Khương Tiểu Soái một lát, cuối cùng vẫn đưa túi cho hắn.

Y lấy một túi tiền lẻ ra, hỏi Khương Tiểu Soái: “Có tiền chẵn không? Đổi cho tôi vài tờ.”
“Có có có, chỗ tôi đang thiếu tiền lẻ.”
Mỗi ngày Khương Tiểu Soái bán thuốc, thường xuyên có tiền chẵn không thối được.

Hắn để Ngô Sở Úy tự ra ngăn kéo đổi, Ngô Sở Úy đếm đủ tiền rồi bỏ vào, lại rút ra năm tờ một trăm nhét vào túi.
“Cần dùng gì?” Khương Tiểu Soái tùy tiện hỏi.
Ngô Sở Úy nói: “Bữa nào nhờ người ta đưa vào cho Trì Sính, trong đó cũng có siêu thị, có tiền thì có thể mua chút gì ăn.”
Khương Tiểu Soái cười không nổi: “Khi người ta chưa vào đó, mỗi tháng cậu thu nhập mấy triệu mới cho anh ta mười tệ tiêu vặt.

Đợi người ta vào rồi, cậu nghèo đi lại trở nên hào phóng hẳn!”
Ngô Sở Úy cười hê hê: “Đợi khi anh ta ra, không phải tôi còn phải trông mong vào anh ta sao? Hiện tại không nịnh chút mà được à?”
“Vậy cậu không nên đổi thành tiền chẵn, nên đưa một túi tiền lẻ vào.

Để anh ta biết đây là tiền mồ hôi nước mắt cậu để giành từng chút một!”
“Anh cố ý muốn sỉ vả tôi phải không?”
Nói rồi, Ngô Sở Úy nhét vào mũi Khương Tiểu Soái hai hạt đậu phộng.

Khương Tiểu Soái hỉ mạnh hai cái, sau khi phọt ra lại muốn nhét vào miệng Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy liều mạng tránh né, hai người ồn ào cả buổi.
Tối khi ngủ, trên giường lại bắt đầu trò chơi anh giành tôi giật, anh đá tôi đạp.
Không biết tại sao, trước kia hai người cũng không ít lần chen nhau trên chiếc giường nhỏ ở phòng khám, lúc đó ngủ rất hài hòa.

Kết quả từ sau khi hai người đã có chủ, khi chen với nhau, liền xuất hiện tình cảnh hung tàn thế này.

Trước khi ngủ ôm chặt kín, cả hai đều cười, ngủ rồi thì sẽ khác.

Cướp chăn, đạp người, đá bậy… hôm điều hòa mở lớn, sáng dậy chắc chắn sẽ có một cái chăn nằm dưới đất, hai người giành giật cái chăn còn lại.

Nếu không mở điều hòa, sáng hôm sau hai cái chăn đều che trên người, ai nấy đều đổ đầy mồ hôi.
Cho nên, hai hôm nay Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đều bị cảm nhẹ.
Hơn nữa, Ngô Sở Úy rõ ràng cảm giác được, Khương Tiểu Soái ngủ không an phận.

Trừ liên tục lật người, thở dài, còn thường xuyên nói mớ như con nít.

Mỗi lần Ngô Sở Úy quay đầu đối mặt với Khương Tiểu Soái, đều sẽ có một lọn tóc xoăn đụng vào trán, Khương Tiểu Soái nhíu mày như thể đang giận.
Đủ dấu hiệu cho thấy, Khương Tiểu Soái nhớ Quách Thành Vũ rồi, chỉ là không nói mà thôi.

Có lẽ là lo lắng Ngô Sở Úy ở một mình sẽ sợ, hoặc còn tính toán chuyện Quách Thành Vũ hôn Ngô Sở Úy, tóm lại Ngô Sở Úy cảm thấy Khương Tiểu Soái đang có ý định ủy khuất cầu toàn.
Thế là, Ngô Sở Úy lén gửi tin nhắn cho Quách Thành Vũ.
Sau đó, liền nhẫn tâm đá Khương Tiểu Soái xuống giường năm lần.
Lần đầu tiên, Khương Tiểu Soái trèo lên cười mắng một tiếng rồi ngủ tiếp.

Lần thứ hai trèo lên oán trách vài tiếng vẫn tiếp tục ngủ.

Lần thứ ba đã hơi nóng nảy, cảnh cáo Ngô Sở Úy chú ý một chút.

Lần thứ tư thì bực mình, mắng một trận.


Đợi đến lần thứ năm, trực tiếp phá cửa bỏ đi.
Sau đó, xe Quách Thành Vũ đậu dưới cửa sổ, có lý do gì mà không dám động?
Hôm sau, Ngô Sở Úy như thường lệ ra bày hàng.
Khương Tiểu Soái trải qua một phen tẩy lễ của tình ái, tinh thần hừng hực, dáng vẻ đắc ý đó thì khỏi phải nhắc.

Biểu chiều cùng Quách Thành Vũ ra ngoài làm việc, sau khi xác định Trì Sính không lâu sau sẽ được thả.

Trong lòng vui vẻ, quyết định nhân lúc Trì Sính không có đây phải mau ức hiếp Ngô Sở Úy.
Thế là hai phu phu thiếu đức đến phá sạp hàng của Ngô Sở Úy.
Khương Tiểu Soái đến đó rồi mới biết, Ngô Sở Úy thật sự không hề khoe khoang, người ta quả thật có năng lực dụ ong dụ bướm!
Một sạp nhỏ như vậy, mà có rất nhiều khách nữ vây quanh, có người đến N lần rồi mà còn giả bộ giật mình vui vẻ.

Xem ra Ngô Sở Úy thật sự không cần làm nền, ở đây toàn là nền miễn phí.
Khương Tiểu Soái chen vào trong cùng, giả bộ không nhận ra Ngô Sở Úy.
“Này, anh bạn, tôi hỏi này, cái gì anh cũng có thể thổi sao?”
Ngô Sở Úy ra vẻ nói: “Chỉ cần anh chịu bỏ tiền, phức tạp thế nào cũng theo.”
Khương Tiểu Soái lại hỏi: “Thổi Diêu Minh bao nhiêu tiền?”
Ngô Sở Úy nghiêm túc nói: “Một trăm.”
“Vậy thổi Quách Kính Minh thì sao?”
“Năm mươi.”
Khương Tiểu Soái cố nhịn cười: “Anh đây là tính tiền theo vóc người hả?”
Vừa nói xong, lập tức khiến xung quanh bật cười.
Khương Tiểu Soái lại nói: “Anh thổi Diêu Minh cho tôi đi!”
Thế là Ngô Sở Úy múc một cục đường lên, thật sự thổi ra hình người.

Chẳng qua không nắm vững được lượng đường, vốn muốn thổi thô một chút, kết quả đường không đủ, thổi ra tay chân đều mảnh dẻ.
Khi đưa cho Khương Tiểu Soái, Khương Tiểu Soái tức giận.
“Được rồi! Tôi bỏ tiền cho Diêu Minh cuối cùng lại mua về một Quách Kính Minh! Anh làm vậy không phải là gạt người sao? Tôi từng gặp gian thương, nhưng chưa từng thấy ai gian như anh!”
Ngô Sở Úy nháy mắt với Khương Tiểu Soái, anh đừng quậy nữa được không?

Nào ngờ, Khương Tiểu Soái lải nhải càng lớn tiếng.
“Qua đây xem đi nè! Chưa từng thấy chủ sạp nào vô lương thế này! Tôi bảo anh ta thổi Diêu Minh, anh ta lại thổi cho tôi Quách Kính Minh, đây là muốn lừa gạt người ta sao?”
Người xung quanh đều cười ha ha.
Ngô Sở Úy ném ánh mắt cầu cứu sang cho Quách Thành Vũ.
Kết quả, Khương Tiểu Soái cũng nhìn sang Quách Thành Vũ, cố ý hỏi: “Anh bạn này, anh đến phân xử đi! Anh nói xem đây là Diêu Minh hay Quách Kính Minh?”
Quách Thành Vũ đứng ở bên ngoài hút thuốc, vừa nhìn Khương Tiểu Soái đùa giỡn vừa vui vẻ, điệu bộ rõ ràng là trợ Trụ hành ác.
Ngô Sở Úy chỉ đành nói: “Vậy tôi thổi cho anh cái khác.”
Thế là, lần này Ngô Sở Úy múc một cục đường lớn, thổi một hình người cường tráng cho Khương Tiểu Soái.
“Lần này được rồi chứ?”
Nào ngờ, kẹo vừa đưa cho Khương Tiểu Soái, đã bị hắn bóp dẹp.
“Này, lần này không phải vẫn là Quách Kính Minh sao?” Khương Tiểu Soái kêu quái dị.
Ngô Sở Úy mài răng, anh đủ chưa hả!
Khương Tiểu Soái vẫn không buông tha, nghiêng đầu nói với mọi người: “Vừa rồi mọi người nghe rồi chứ? Anh ta nói Diêu Minh 100, Quách Kính Minh 50, hiện tại anh ta lại thổi cho tôi Quách Kính Minh, còn dám đòi của tôi 100 tệ! Mọi người nói xem có phải anh ta bịp người không?”
Ngô Sở Úy dựng hai cây kẹo trước mặt Khương Tiểu Soái.
“Cho dù là Quách Kính Minh thì cũng có hai cây, cộng lại cũng là 100 tệ!”
Khương Tiểu Soái xếp hai cây kẹo lên nhau, đến một câu càng hung.
“Hai cây kẹo này ghép lại cũng không cao bằng một Diêu Minh!”
Nói xong câu này, bên cạnh đã có vài người cười đến mức không thẳng nổi lưng.
Ngô Sở Úy cũng bị chọc cười, trực tiếp nói với Khương Tiểu Soái: “Đi đi đi, đừng quấy rối tôi, cút càng xa càng tốt!”
“Này, sao anh lại mắng người hả?” Khương Tiểu Soái lại la lên: “Mọi người xem đi, cái tên này quả là ngang ngược?! Chính mình không thổi được hàng tốt còn mắng người ta!”
Ngô Sở Úy dứt khoát không để ý đến hắn nữa, trực tiếp hỏi cô gái bên cạnh: “Cô muốn thổi cái gì?”
Cô gái đó còn chưa nói, Khương Tiểu Soái đã ồn ào.
“Có ý gì đây hả? Tưởng đẹp trai rồi có thể không để ý người khác sao!”
Quách Thành Vũ dập tắt điếu thuốc, khóe môi nhếch cao bước vào trong, cuối cùng cũng kéo Khương Tiểu Soái không làm người ta yên tâm nổi kia đi.
Khương Tiểu Soái lên xe rồi, còn hạ cửa sổ xe xuống nhe răng cười xấu xa với Ngô Sở Úy.
Tuy Ngô Sở Úy vẽ dấu khinh bỉ với hắn, nhưng thật ra trong lòng rất vui vẻ.
Y biết, Trì Sính nhất định không sao rồi.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận