Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Chuyện của Trì Sính khiến nhà họ Trì ai cũng hoảng loạn, Trì Viễn Đoan bên ngoài thì tránh né, nhưng không ngừng âm thầm đàn áp.

Chung Văn Ngọc càng cẩn thận mọi chuyện, hễ là người có liên quan đến vụ án kỷ luật của Trì Sính, bà đều trông chừng chặt chẽ.
Cho nên, Ngô Sở Úy vừa ra bày hàng, bà đã nghe được tin.
Trưa hôm đó, hai vợ chồng Trì Viễn Đoan và Chung Văn Ngọc cùng đi tham gia một bữa tiệc, trên đường về, Chung Văn Ngọc nói với tài xế: “Đi con đường Học Viện Nam.”
Trì Viễn Đoan khó hiểu: “Vòng xa như thế làm gì?”
“Tôi nghe nói tiểu Ngô bày hàng ở đó, tôi muốn xem thử.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan biến đổi: “Bày hàng? Bà nghe ai nói?”
“Tiểu Lượng tử chính mắt thấy, còn qua đó hỏi thăm, nói là nó bày ở đó ba ngày rồi.”
Sắc mặt Trì Viễn Đoan nặng nề, không nói gì.
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh than ngắn thở dài: “Thật ra thằng bé tiểu Ngô này rất được, tính cách hàm hậu lại có tình nghĩa với bạn bè.

Chuyện của Trì Sính cũng không thể trách nó, nếu thật có người muốn đâm sau lưng, muốn cản cũng không cản được.

Huống chi nó cũng tốn không ít công sức trong chuyện con chúng ta, tôi nghe nói căn nhà cũ mà ba mẹ nó để lại cũng bị bán mất rồi.”
Trì Viễn Đoan hừ lạnh: “Nó không phí tâm mà được sao? Nó là muốn nương tựa Trì Sính đó! Đợi Trì Sính ra ngoài, công ty nó sẽ thoát, bao nhiêu căn nhà cũ mà không mua về được?”
“Ông nói thì nhẹ nhàng lắm.” Chung Văn Ngọc lạnh giọng: “Căn nhà cũ đó có thể mua về, nhưng ba mẹ thì có thể mua về sao? Nhà ba ông để lại cho ông sao ông không bán đi? Sao ông còn cách năm ba hôm qua đó tản bộ, nhổ cỏ lau cửa sổ?”
Trì Viễn Đoan vẫn lạnh mặt: “Cái đó có giống nhau đâu? Tôi không gặp phải chuyện gấp, gặp chuyện gấp tôi cũng sẽ bán! Bà tin không? Nếu bà không chuyển tên sở hữu mấy căn nhà của Trì Sính, thằng nhóc đó đảm bảo sẽ bán nhà của con chúng ta!”
“Nó bán nhà của con chúng ta thì đã làm sao? Xảy ra chuyện là Trì Sính, không phải nó.

Chuyện này nếu đẩy lên người kẻ khác, người ta đã sớm ôm tiền bỏ chạy rồi, còn ai thèm bận tâm? Nếu không phải thật lòng thật dạ với con trai mình, người ta có thể bỏ vốn gốc sao? Số tiền đó đủ xài cả đời rồi đúng không? Đủ tạo sự nghiệp mới đúng không? Nói sao thì cũng tốt hơn phải bày hàng bán!”
Chung Văn Ngọc không biết, Trì Viễn Đoan tức chính là vì sự cố chấp và chân tình thật lòng của Ngô Sở Úy.

Ngô Sở Úy hy sinh càng nhiều, Trì Viễn Đoan càng không vui nổi.
“Nó không chạy cũng không thể nói nó thật lòng thật dạ, chỉ có thể nói rõ dã tâm của nó quá lớn.” Trì Viễn Đoan nói.

“Vậy nó bày hàng làm gì?” Chung Văn Ngọc lại hỏi: “Nói rõ cái gì? Nói rõ da nó dày sao?”
Trì Viễn Đoan sầm mặt nói: “Bà đừng lôi chuyện bày hàng ra nói! Nó bày hàng thì sao? Nói không chừng là cố ý muốn cho hai vợ chồng chúng ta xem! Nó có nhiều bạn bè như vậy, mượn tiền ai mà không được chứ? Nhất định phải ra đường lộ mặt? Rõ ràng quá còn gì! Chính là để cho chúng ta cảm thấy áy náy.

Bà đừng mềm lòng vì chút chuyện nhỏ này, nhóc con đó bụng dạ đa đoan lắm!”
Chung Văn Ngọc tức giận xoa trán, phủi tay với Trì Viễn Đoan: “Ông đừng nói nữa, tôi và ông nói chuyện không hợp.”
Rất nhanh, xe hơi chạy đến con đường đó.

Đường có hơi hẹp, tốc độ xe đi tới rất chậm.

Chung Văn Ngọc luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, tìm kiếm bóng dáng Ngô Sở Úy.
Ngoài mặt Trì Viễn Đoan không để ý, nhưng thật ra luôn nhìn ra ngoài.
Ngô Sở Úy đứng ở góc đường, đã qua giờ cơm trưa, người trên đường không nhiều, Chung Văn Ngọc rất dễ phát hiện y.
“Dừng xe!”
Lúc này đang là lúc thời tiết nóng nhất, Ngô Sở Úy để sạp hàng một bên, còn mình đứng ở chỗ mát quạt gió.

Khi Chung Văn Ngọc xuống xe, Ngô Sở Úy không thấy bà, đang nói chuyện với một bác gái kế bên.
“Tiểu Ngô.”
Ngô Sở Úy quay đầu thấy Chung Văn Ngọc, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Dì à, sao dì tới đây?”
Chung Văn Ngọc nhíu mày: “Xem con kìa, sao đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Nói xong rút khăn giấy muốn lau mồ hôi cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vội cản Chung Văn Ngọc lại: “Không cần, không cần, càng lau càng nhiều thôi, lát nữa mát mẻ là tốt rồi.” Nói xong lấy tay vuốt mặt, ánh mắt buồn ngủ lập tức có tinh thần hơn nhiều.
Chung Văn Ngọc đau lòng nhìn Ngô Sở Úy: “Con có khó khăn thì cứ nói với dì, không có tiền thì dì cho con, con mau dọn hàng về nhà đi!”
“Thật không cần đâu!” Ngô Sở Úy cười bất đắc dĩ: “Con đến đây cũng để trải nghiệm cuộc sống, luôn ngồi ở phòng làm việc cũng rất áp lực.

Dì à, dì có vội về không? Nếu không vội thì để con thổi kẹo đường cho dì!”

Nói rồi đứng lên, lại sạp hàng, rất nhanh một con thỏ sống động như thật đã ra lò.
Chung Văn Ngọc sáng cả mắt: “Ôi chao, giống lắm đó! Không nhìn ra nha, con lại còn có tay nghề tốt cỡ này! Hiện tại rất ít người còn biết cái này, huống chi là thằng nhóc trẻ tuổi như con, ai có kiên nhẫn luyện thứ này chứ?!”
Ngô Sở Úy thầm tuôn mồ hôi, vì dụ dỗ con trai dì, không có kiên nhẫn cũng phải kiên nhẫn!
Chung Văn Ngọc yêu thích không rời tay nhìn một lát, lại hỏi: “Sao con biết dì tuổi thỏ?”
“Trì Sính cho con biết.”
Chung Văn Ngọc cười ôn hòa: “Con rất có lòng.”
Sau khi lên xe, Trì Viễn Đoan đảo mắt nhìn cây kẹo trong tay Chung Văn Ngọc, biết rõ còn cố hỏi.
“Cái trò rách nát gì đây?”
Chung Văn Ngọc liếc nhìn ông một cái: “Trò rách nát? Có bản lĩnh ông thổi một con đi.”
Trì Viễn Đoan khinh thường không thèm để ý.
Chung Văn Ngọc cắm cây kẹo vào hộp lọc không khí, thở dài thườn thượt.
“Không phải ông nói người ta cố ý giả vờ cho hai chúng ta xem sao? Lúc tôi qua đó, nó cũng không kêu khổ một tiếng.

Tôi muốn cho nó tiền, nó cũng không lấy.

Người ta còn nói, đến đây để trải nghiệm cuộc sống.

Ông nghe đi, một thằng bé rất hiểu chuyện!”
Tuy sắc mặt Trì Viễn Đoan vẫn lạnh cứng, nhưng trong lòng đã có chút xúc động.
“Có vài lời tôi không tiện nói ra để làm ông xấu hổ! Bên này thủ tục chuyển tên nhà tôi còn chưa làm xong thì bên kia người ta đã bán nhà rồi.

Cũng chỉ có ông xem mấy căn nhà của Trì Sính là thứ tốt, người ta cả hỏi cũng không thèm hỏi, căn bản không nghĩ về mặt đó…”
Tim Trì Viễn Đoan càng thêm loạn, Chung Văn Ngọc càng nói không ngừng.

Cuối cùng Trì Viễn Đoan đen mặt, trực tiếp lấy cây kẹo cắm trên hộp ra.

“Này, ông muốn làm gì?”
Làm gì? Trì Viễn Đoan trực tiếp nhét vào miệng.
Chung Văn Ngọc nghiến răng nghiến lợi, thầm lầm bầm: “Ông già chết toi, chưa từng thấy ai vô sỉ như ông!”

Sáng sớm, sau khi nhận được một cuộc gọi, Uông Thạc cười tỉnh giấc.
Cố sức đẩy Uông Trẫm một cái, “Này, mau tỉnh, tin vui to lớn nè!”
Uông Trẫm hé mắt ra, ánh mắt dị thường sắc bén khi buồn ngủ đảo sang Uông Thạc.

Bình thường chuyện Uông Thạc ghét nhất là sáng sớm bị điện thoại đánh thức, hôm nay bị đánh thức rồi không chỉ không nổi giận, còn lộ ra nụ cười sáng lạn nhất trong nửa năm nay, đủ thấy chuyện này khiến y vui vẻ cỡ nào.
“Tin vui gì?” Uông Trẫm lạnh nhạt hỏi.
Uông Thạc nói: “Trì Sính bị giam rồi!”
Nói xong, cao hứng lăn lộn trên giường, lăn lên lưng Uông Trẫm rồi lại lăn xuống.

Tay chống lên đầu, cười híp mắt nhìn Uông Trẫm, dáng vẻ phơi phới đó còn hăng máu hơn cả trai tơ chịu đựng nhiều năm rốt cuộc lấy được vợ.
Uông Trẫm chê y nhàm chán, lật người ngủ tiếp.
Uông Thạc lại đè lên người hắn, cười ha ha hỏi: “Gần đây anh có bận không?”
“Làm gì?” Uông Trẫm ra vẻ đề phòng nhìn Uông Thạc.
Uông Thạc cười ha ha vài tiếng, cố sức vỗ lên eo Uông Trẫm: “Cùng tôi về nước đó! Chuyện vui thế này có thể không tới coi sao? Mau mau mau, mau dọn dẹp đồ đạc, chúng ta đi ngay bây giờ.”
Uông Trẫm không động đậy, như một xác chết.
“Anh mau lên đi chứ! Còn không đi thì Trì Sính sẽ được thả ra đó, đến lúc đó tôi nhìn ai chứ?”
Uông Trẫm vẫn không động.
Uông Thạc nhẹ ho hai tiếng, cố ý nói: “Trì Sính bị giam như thế, Ngô mắt to chắc sẽ không còn núi dựa, tôi phải nhân cơ hội này chế nhạo cậu ta cho sướng!”
Vừa nói xong, Uông Trẫm liền ngồi dậy.
Uông Thạc vốn đã đen mặt nay càng đen hơn: “Tôi nói này, Uông Trẫm anh có ý gì hả? Vừa rồi tôi giục anh nửa ngày, anh cũng không thèm để ý, sao tôi vừa nhắc đến Ngô mắt to anh đã có tinh thần rồi?”
Uông Trẫm không nói gì, nhanh chóng mặc quần áo vào nhà vệ sinh.

Tối nay lại đến phiên Giả Thân trực ban.
Gã làm xong công việc, ngồi trong phòng giám sát, lại bắt đầu chuyện thích làm nhất gần đây, nghiêm mật quan sát nhất cử nhất động của Trì Sính.
So với nói là giám sát, không bằng nói là thưởng thức.


Thưởng thức hầu kết Trì Sính chuyển động khi hút thuốc, thưởng thức đôi mày cương nghị của hắn khi nhắm mắt trầm tư, thưởng thức vòng ngực tinh tráng khi hắn cởi áo trên, thưởng thức vật tượng trưng phái mạnh nằm trong quần lót…
Giả Thân đang nhìn nhập thần, Trì Sính đột nhiên chuyển mắt nhìn chằm chằm vào camera trên góc tường.
Tuy biết Trì Sính không thể thấy mình qua ống kính đó, nhưng tim Giả Thân vẫn đập điên cuồng.
Trì Sính cứ nhìn chằm chằm vào ống kính như thế, ánh mắt sắc bén thông qua máy giám sát va chạm vào thần kinh Giả Thân.
Giả Thân cảm giác ngực mình giống như có lửa, khẩn trương muốn dời mắt đi, nhưng lại không nỡ dời mắt, cứ thế lo lắng sợ hãi nhìn Trì Sính.
Rất nhanh, khóe môi Trì Sính nhếch lên, cười rất có vị đàn ông.
Lỗ tai Giả Thân đỏ lên.
Sau đó, Trì Sính nhẹ mở đôi môi, chậm rãi phun ra bốn chữ.
“Tôi muốn gặp cậu.”
Lập tức, Giả Thân lấy lý do thẩm tra gọi Trì Sính đến phòng trực.
Sau khi bước vào, Trì Sính không phí lời, nói toạc móng heo.
“Giúp tôi tìm một người, đưa đồ.”
Giả Thân biết làm vậy là phạm pháp, đương nhiên Trì Sính cũng biết.
“Tại sao tìm tôi?” Giả Thân hỏi.
Trì Sính nhàn nhạt đáp: “Vì cậu sẽ giúp tôi.”
Cảm xúc khó hiểu chảy trong lòng Giả Thân, khiến gã mơ hồ hưng phấn lại hơi không vui.
“Nếu tôi không giúp thì sao?”
“Tùy cậu.”
Nói xong, Trì Sính bước ra ngoài.

Giả Thân do dự một chút, vẫn đi theo.
Trì Sính bảo Giả Thân đưa cho Ngô Sở Úy một cái hộp gỗ nhỏ, hộp gỗ này là hắn tự làm lúc rảnh rỗi.

Phần đáy và xung quanh đều là miếng gỗ được mài nhẵn, phần đỉnh dùng thanh gỗ nối dính, giữa hai thanh gỗ có một khe hở, có thể thấy được bên trong đặt thứ gì.

Bên cạnh có một cái nút sắt nhỏ, muốn mở hộp gỗ thì phải bẻ gãy nút sắt, cho nên không cho phép nhìn trộm.
Giả Thân đảo mắt nhìn sơ vào trong, dường như có một tờ giấy.
Trì Sính lại bí mật cho Giả Thân biết số di động và địa chỉ của Ngô Sở Úy, sau khi Giả Thân cầm lấy, không lên tiếng trở về phòng trực..

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận