Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1


Đêm nay, Ngô Sở Úy ngủ đặc biệt không yên ổn, y mơ một giấc mơ kỳ quái, lại mơ thấy cái đêm y ngủ ở nhà Quách Thành Vũ.

Bình hương thúc tình bị đổ, cả người y chìm vào trạng thái dục hỏa đốt người, ai cũng không dám tiếp cận y.

Ngay lúc này, Trì Sính đến đón y về nhà.
“Tôi muốn thao anh… tôi muốn thao anh…”
“Bây giờ cậu chịu không nổi kích thích mạnh như vậy.”
“Bây giờ cậu đang mơ hồ, cho dù làm thật, sau này nói cậu cũng không tin.”
“Ý của anh là sau này có thể làm?”
“…”
Cuộc đối thoại vang lên bên tai, nghe sao mà chân thật.
Hơn nửa đêm, Trì Sính đang ngủ say, đột nhiên cảm thấy một cái móng như kìm chụp lấy lưng mình.

Trì Sính lật người ôm Ngô Sở Úy vào lòng, Ngô Sở Úy đột nhiên mở banh mắt ra, con mắt lớn nhìn chằm chằm vào Trì Sính.
“Rốt cuộc anh có từng bị tôi thao chưa?” U ám đặt câu hỏi.
Trì Sính giữ tay sau đầu Ngô Sở Úy, ấn mạnh vào ngực, Ngô Sở Úy bị nghẹn không cách nào nói chuyện.

Cọ mặt vào ngực Trì Sính cả buổi, rồi lại ngủ.
Hôm sau, Ngô Sở Úy đi tìm Quách Thành Vũ.
“Tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Quách Thành Vũ hất cằm: “Nói.”
“Dựa vào sự hiểu biết của anh với Trì Sính, anh cảm thấy anh ta có khả năng để tôi thượng rồi không?”
Quách Thành Vũ nhếch môi cười.
“Cậu nói xem?”

Ngô Sở Úy siết chặt nắm đấm, “Tỉnh rồi, anh đừng nói nữa, tôi biết rồi.”
Thật ra về chuyện này, Ngô Sở Úy sớm đã có nghi ngờ, vì mỗi lần y hỏi Trì Sính, Trì Sính luôn tránh né không đáp.

Cho dù Trì Sính cảm thấy mất mặt, cũng nên để lộ ra một chút tình hình lần đó trong lời nói, không thể nào không lưu lại một chút dấu vết gì hết.
Thêm nữa, Quách Thành Vũ và Trì Sính thân mật như cùng một thể, câu trả lời của Quách Thành Vũ, khiến Ngô Sở Úy thêm một bước xác định lời nói dối mà Trì Sính bày ra với mình.
Chuẩn bị cơm tối xong, Trì Sính gọi vào phòng ngủ một tiếng.
“Đại Bảo, ăn cơm thôi.”
Ngô Sở Úy chơi máy tính trong phòng, giả vờ không nghe thấy.
Trì Sính gọi hai tiếng cũng không nghe câu trả lời, liền bước lại phòng ngủ, gõ cửa: “Đừng chơi nữa, ăn cơm trước!”
Ngô Sở Úy vẫn không động đậy, lười để ý đến Trì Sính.
Trì Sính lại gần Ngô Sở Úy, kéo y đứng lên.
“Cút!” Ngô Sở Úy nghiêm giọng quát.
Mặt Trì Sính lập tức trầm xuống: “Cậu bảo ai cút hả?”
Ngô Sở Úy tiếp tục gào lên: “Thao ba anh!”
“Cậu mắng thêm một câu nữa coi!” Trì Sính trợn mắt báo.
Ngô Sở Úy tiếp tục mắng: “Thao ba anh! Thao ba anh! Thao ba anh!...”
Thế là, Ngô Sở Úy chửi bậy liền bị Trì Sính nhéo mặt, đau đến kêu oa oa.
“Trì Sính, anh không phải đàn ông, mẹ nó anh lừa gạt tình cảm của tôi, anh nói không giữ lời… hu hu hu…”
Trì Sính tạm dừng động tác trên tay, lạnh giọng chất vấn: “Tôi nói không giữ lời cái gì?”
“Tự anh đi hỏi Quách tử đi!”
Nói xong, Ngô Sở Úy đặt chuột xuống, một mình ra ban công hóng gió.
Trì Sính gọi điện cho Quách Thành Vũ, “Cậu lại nói gì với Đại Bảo rồi?”
“Cậu ta bảo tôi dựa vào cảm giác của mình nói thử xem cậu rốt cuộc có từng bị cậu ta thượng chưa, tôi không nói gì cả.”
“Cậu được lắm.”

Phun ba chữ khỏi kẽ răng, Trì Sính cúp máy.
Đã vào thu, ngoài ban công khá lạnh, thỉnh thoảng có gió thổi qua, Ngô Sở Úy bị lạnh giật bắn.

Trì Sính liếc ra ngoài ban công, Ngô Sở Úy dựng thẳng lưng bướng bỉnh làm người ta cảm thấy đau lòng.
Thái độ của Trì Sính đối với chuyện này đang chuyển biến từng bước một.
Ban đầu khi Ngô Sở Úy nói với Trì Sính, Trì Sính sẽ đen mặt sẽ phát khùng.

Sau đó Ngô Sở Úy lại nhắc đến yêu cầu này, Trì Sính trầm mặc đối phó.

Mãi cho đến nay, khi Ngô Sở Úy nhắc đến nó, Trì Sính lại cảm thấy áy náy.
Nếu đổi thành người khác, đừng nói ba lần bốn lượt, chỉ một lần thôi, Trì Sính đã khiến kẻ đó không chết cũng nửa tàn phế.
Đợi khi Ngô Sở Úy rời khỏi ban công, chui vào ổ chăn, Trì Sính cảm thấy được một làn hơi lạnh.

Thò tay qua Ngô Sở Úy, mặt y lạnh cóng.
“Cậu cứ chọc giận tôi đi!” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy vốn đã nguội lòng lại bị câu nói của Trì Sính chọc giận tiếp, lật người nhào lên Trì Sính, hai tay nắm cổ áo hắn, tức giận nói: “Ai chọc giận ai? Ai chọc giận ai hả?”
Trì Sính nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, nhìn đôi mày rậm của y dựng lên bướng bỉnh mà ủy khuất.
Cuối cùng, Trì Sính dường như đã ra một quyết định cực kỳ gian nan.
“Tôi nói không cho hay sao?”
Ngô Sở Úy đang đặt tay ở cổ Trì Sính đột nhiên khựng lại, một nụ cười chậm rãi nở trên môi, kèm theo đó là cơ trên mặt cũng giãn ra, cuối cùng nở ra sáng lạn.
“Anh… anh có ý gì?”
Trì Sính giữ tay sau đầu Ngô Sở Úy, kéo mặt y lại ngực mình, giọng nói trầm trầm phát ra: “Cung phản xạ còn không chịu co lại, lỡ mất dịp này sẽ không còn cơ hội nữa.”
Ngô Sở Úy ôm đầu Trì Sính gặm cắn, kích động nói không lựa lời.

“Trì Trì sao anh lại tốt như vậy chứ? Tôi thích anh muốn chết.”
Đối với Ngô Sở Úy mà nói, chinh phục Trì Sính là một nhiệm vụ vĩ đại mà thần thánh.
Đối với Trì Sính mà nói, bị Ngô Sở Úy chiếm hữu là một quá trình rút gân bẻ xương hắn nhưng hắn lại cam tâm tình nguyện hiến thân.
Ngô Sở Úy nằm đè lên người Trì Sính, dịu dàng hôn hắn, nhìn đường vân cơ thịt như điêu khắc biến động không có quy luật.

Xúc cảm từ căng chặt đến chậm rãi giãn ra, tâm trạng vui sướng hưởng thụ sự hầu hạ hiếm có của Ngô Sở Úy.
“Thoải mái không?” Ngô Sở Úy liếm cổ Trì Sính hỏi.
Trì Sính rũ mắt nhìn Ngô Sở Úy, nhịn không được luồn tay vào tóc y, giữ đầu y dời xuống dưới.
Ngô Sở Úy ngậm đầu nhũ của Trì Sính, mút thật mạnh, Trì Sính thở dốc hai tiếng, hầu kết lăn lên lăn xuống.

Nhịn không được co chân lên nghịch mông Ngô Sở Úy, bị Ngô Sở Úy đẩy ra.
Ngô Sở Úy tiếp tục dời xuống, ngậm một nhúm lông của Trì Sính, dùng đầu lưỡi trêu chọc, ánh mắt đùa cợt nhìn Trì Sính.
“Đồ dâm đãng.” Trì Sính cười nhét vật lớn vào miệng Ngô Sở Úy, “Liếm cho ông thoải mái chút.”
Lưỡi Ngô Sở Úy như một cây bút vẽ, xoay vòng miêu tả quanh vật lớn của Trì Sính, cuối cùng đến phần đỉnh, mút một cái thật mạnh.
Trì Sính bị kích thích nhẹ gầm ra tiếng, ấn tay vào cổ Ngô Sở Úy, đẩy vật lớn vào miệng y.
Còn chưa tiến vào toàn bộ đã đụng vào cổ họng, Ngô Sở Úy nghẹn ngào, không có quá trình hòa hoãn đã bắt đầu liều sức nuốt nhả.

Bình thường công việc y hay chê mệt hôm nay lại làm rất tận tình, vừa nuốt nhả vừa liếm lộng, vừa xoay con mắt to đen kịt liếc trộm Trì Sính, dáng vẻ khỏi nói đắc ý bao nhiêu.
Trì Sính giống như đang phải chịu thống khổ cực lớn, chân mày nhíu lại thành đường ẩn nhẫn.
Ngô Sở Úy cầm gel bôi trơn qua, đổ rất nhiều lên tay, thử đâm một ngón tay vào trong vùng cấm thần bí đã dòm ngó từ rất lâu kia.

Sau dó, gặp phải lực cản mạnh mẽ.
“Thả lỏng!” Ngô Sở Úy đánh một cái lên mông Trì Sính.
Cổ Trì Sính nổi gân xanh, liều mạng nhẫn dục vọng muốn đè Ngô Sở Úy xuống thao, để mặc y đùa nghịch.
“Trực tiếp đến đi!” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy cắn răng kiên trì: “Không, tôi phải chuẩn bị đầy đủ.”
Trì Sính nghiêm giọng quát: “Cậu còn không thượng, tôi sẽ thượng cậu!”
Ngô Sở Úy vui vẻ oán trách: “Xí, còn mắc cỡ…”

Trì Sính hận không thể nhai Ngô Sở Úy nuốt vào bụng.
Ngô Sở Úy bôi rất nhiều gel bôi trơn lên vật cứng của mình, cảm thấy đủ trơn rồi, liền ngước mắt nhìn Trì Sính một cái, “Tôi vào đó nha, tôi vào thật đó nha?”
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy cứ lải nhải mãi, suýt nữa trở ngược hành động, may mà Ngô Sở Úy nhanh tay lẹ mắt ngăn cản, liều mình vùi vào toàn bộ.
Rất đau, nhưng trong phạm vi chịu đựng của Trì Sính, hắn chẳng thèm hừ một tiếng.
Ngược lại là Ngô Sở Úy, nằm trên người Trì Sính, liên tục hít hơi.
“Chặt quá, kẹp đau tôi.”
Trì Sính vì vị tổ tông sống này chỉ có thể cưỡng ép mình thả lỏng.
Đợi khi hai người toàn bộ đều thích ứng, Ngô Sở Úy mở hết hỏa lực, chính thức bắt đầu con đường phản công chinh phục tổng công đại nhân.

Y thẳng lưng mạnh mẽ lắc eo, mái tóc bị mồ hôi thấm ướt không ngừng đụng vào gương mặt anh tuấn, cả người trông cực kỳ sức sống, đầy mùi đàn ông.
Thân thể không thích ứng cùng với bài xích trong lòng điên cuồng cắn xé thần kinh Trì Sính, khóe môi hắn căng chặt, gương mặt ẩn nhẫn.

Tất cả đau đớn đều bị giấu vào trong, biểu hiện ra khả năng chịu đựng và ẩn nhẫn cực lớn.
Lúc này, Trì Sính không thể không thừa nhận: Từng thao qua trăm ngàn người không tính là ngầu, kẻ ngầu là người có thể thao vị đệ nhất pháo từng thao trăm ngàn người đó.
Ngô Sở Úy dừng lại nghỉ ngơi một chút, thở dốc hỏi: “Thoải mái không?”
Trì Sính là đàn ông, hắn biết cảm giác bị phủ định trên giường, nên cắn răng ừ một tiếng.
Ngô Sở Úy lại cao hứng làm tiếp.
Khi sắp bùng nổ, Ngô Sở Úy gặm cổ Trì Sính, kìm lòng không đậu rên lên: “Trì Trì… tại sao anh… chịu cho tôi làm…”
Vì cậu là một trai thẳng mà chịu ủy khuất nằm dưới thân tôi, vì cậu không có một người thân, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào tôi, vì cậu vì tôi bán nhà cũ hy sinh tiểu kim khố… vì… tôi yêu cậu…
Cho dù những lời này Ngô Sở Úy không nghe được, nhưng trong lòng y đã cảm nhận được rõ ràng.
Bùng phát đầy sảng khoái, khiến Ngô Sở Úy kêu lêu, sung sướng!

Nửa đêm canh ba, Ngô Sở Úy kích động không cách nào ngủ được, mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt ngủ say của Trì Sính, liên tục hồi tưởng: Mình đã giải quyết được anh ta rồi? Ông Ngô đây cuối cùng cũng ngầu được một phen! Sau này trước mặt ai cũng dám diễu võ dương oai nói: Đây là vợ của tôi!
Ngô Sở Úy càng nghĩ càng đẹp, một mình vui vẻ trong đêm khuya.
Trì Sính cảm giác được đám mây hình nấm đắc ý bay bổng bên cạnh, khóe môi nhếch lên, đưa tay kéo Ngô Sở Úy qua, giữ chặt trong lòng.
“Ngủ!”
Ngô Sở Úy trộm vui lần cuối, sau đó đặc biệt thỏa mãn nhắm mắt lại.

0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận