Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Chiều hôm sau, khi Trì Sính tìm đồ lại lục ra hai viên kẹo đó, hắn không thích ăn kẹo, đã rất lâu rồi không ăn, cho nên kẹo Ngô Sở Úy nhét cho hắn hắn tùy tiện ném vào ngăn kéo. Hiện tại lại lục ra, nhìn con thỏ trắng trên giấy gói kẹo một hồi, hắn bất ngờ tháo giấy gói ra.
Khi Phương Tín vào cửa, đúng lúc thấy Trì Sính bỏ kẹo vào miệng.
"Hả? Không phải cậu không ăn kẹo sao?" Phương Tín quái dị.
Trì Sính thờ ơ: "Ai nói tôi không ăn?"
"Hai bữa trước Nhị Qua Tử kết hôn, đơn vị phát kẹo mừng nhiều như thế, cậu không ăn một cục nào. Lúc đó tôi hỏi cậu, cậu còn nói không thích ăn kẹo."
"Đó là hai bữa trước." Trì Sính nói.
Phương Tín không còn lời nào để nói, hắn nhìn chằm chằm cục kẹo còn lại: "Nhiều năm rồi tôi không ăn Thỏ Trắng nữa, không biết có phải vẫn là mùi vị trong trí nhớ nữa không..."
"Phải."
Trì Sính dứt khoát đáp một chữ, đánh một cú mạnh cho Phương Tín đang uyển chuyển xin kẹo.
Phương Tin không nản chí, cười đùa cợt nhả nói: "Chia cho anh em một cục đi."
"Hết rồi."
Trì Sính đã nói đến mức này, người bình thường đã nghe ra nguy hiểm từ lâu, nhưng cái tên Phương Tín này khá thành thật, chỉ cục kẹo bất chấp: "Cậu như vậy không phải là trân mắt nói dối sao? Nó còn đang nằm ngay dưới mí mắt tôi, sao lại bảo hết rồi?"
Trì Sính nâng mắt lên nhìn Phương Tín: "Cậu muốn kẹo hay muốn mắt?"
Phương Tín sửng sốt ba giây, mau lẹ lánh đi.
...
Mấy tuần sau đó, Ngô Sở Úy vẫn sẽ đến đây đánh bóng, bất luận Trì Sính làm ca sáng hay ca tối, bất luận trời âm u đổ mưa, Ngô Sở Úy luôn xuất hiện đúng giờ. Có lúc luyện bóng một mình, có lúc sẽ tụ tập vài người thi đấu, bất luận Trì Sính đứng ở vị trí nổi bật thế nào, chỉ cần hắn không mở miệng, Ngô Sở Úy tuyệt đối không chủ động bắt chuyện.
Chờ đến ngày Trì Sính trực đêm, trên sân bóng rổ chỉ còn lại hai người họ, Ngô Sở Úy vẫn sẽ lén lút nhét đồ ăn vặt vào túi Trì Sính, thường thường là đậu khô, thỉnh thoảng sẽ nhét hai túi đậu hạt, hoặc là hai bao chân gà ngâm chua... Sau đó Trì Sính rất có tính tự giác, không đợi Ngô Sở Úy 'cho', đã trực tiếp lục tìm trong túi, tìm được cái gì đều chiếm làm của riêng.
Ngô Sở Úy cũng sẽ mang đến các loại đồ hoang dã cho Túi Dấm Nhỏ.
Hai người giống như có một sự ăn ý kỳ diệu.
Ai cũng không hỏi đối phương tại sao lại cho, cũng không hỏi tại sao lấy, dường như lén lút đưa cho anh là đạo lý hiển nhiên, lấy đồ trong túi cậu là một điều bình thường. Hai người không nói thêm lời dư thừa nào, cứ như đến đây chính là để chơi bóng và ăn vặt.
Gần đây gió cát lớn, thời tiết khô nóng, Trì Sính cả ngày trực ban bên ngoài, trên mặt nổi lên một tầng da khô. Hôm đó lục trong túi của Ngô Sở Úy, tìm được một bình Đại Bảo (mỹ phẩm), bao bì còn chưa mở ra, phía trên có dán giá là 9,9.
"Cho tôi?" Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng xoay quả bóng trong tay.
Trì Sính nhặt một cục đá lên, ném trúng lỗ tai Ngô Sở Úy, giọng nói thô kệch thấp trầm truyền đến: "Sau này tôi sẽ gọi cậu là Đại Bảo."
"Tại sao?" Quả bóng trong tay Ngô Sở Úy hơi ngừng lại một chút.
Sự tàn bạo giữa trán Trì Sính bị nụ cười đó xối tan: "Vì ngày nào cũng gặp!"
Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên lời quảng cáo của Đại Bảo: "Đại Bảo ngày mai gặp, Đại Bảo ngày nào cũng gặp". Má! Đang tổn thương tôi sao? Y lập tức bực bội phản bác: "Anh dừng tưởng mấy thứ đồ chăm sóc da cao cấp nhập khẩu đó tốt lành gì, thật ra cái gì cũng không bằng Đại Bảo, vừa rẻ vừa dễ dùng."
Trì Sính không nói, chỉ cười.
Ngô Sở Úy sầm mặt bước qua, đưa tay muốn giật cái hộp trong tay Trì Sính: "Không muốn thì trả cho tôi, tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi phải cho anh!"
Kết quả, không giành lại được, mà còn đưa mình qua.
Trì Sính túm cổ áo Ngô Sở Úy, kéo y đến trước mặt mình, ánh mắt thô ráp đục khoét trên mặt Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Tôi muốn."
Anh muốn thì muốn đi, kéo tôi làm gì?... Ngô Sở Úy cố gắng kéo cổ áo mình lại, bị ánh mắt cố ý đó dò xét như thế, y có cảm giác như bị núi Thái Sơn đè đầu. Trong một thoáng, y sắp chống đỡ không nổi, muốn đạp Trì Sính để rút người ra, nhưng nghĩ đến những thù mới hận cũ, y lại gắng gượng nhẫn nhịn.
Trì Sính tìm kiếm trên người Ngô Sở Úy, cho dù y mặc trang phục thể thao màu sắc cũ kỹ, mang đôi giày thể thao đã không nhìn ra màu gốc, trên tay toàn đất, trên mặt toàn mồ hôi... Trì Sính vẫn cảm thấy y rất sạch sẽ, sạch đến mức hắn không có chỗ xuống tay.
Cuối cùng, Trì Sính thò tay vào trong lưng quần Ngô Sở Úy, hung hăng kéo mạnh lên trên.
Bắt được trứng rồi!
Gân xanh nổi lên trên trán Ngô Sở Úy, vung tay đấm thẳng mặt Trì Sính.
Nụ cười của Trì Sính tối dần theo màn đêm vô tận vô biên.
Khi Phương Tín vào cửa, đúng lúc thấy Trì Sính bỏ kẹo vào miệng.
"Hả? Không phải cậu không ăn kẹo sao?" Phương Tín quái dị.
Trì Sính thờ ơ: "Ai nói tôi không ăn?"
"Hai bữa trước Nhị Qua Tử kết hôn, đơn vị phát kẹo mừng nhiều như thế, cậu không ăn một cục nào. Lúc đó tôi hỏi cậu, cậu còn nói không thích ăn kẹo."
"Đó là hai bữa trước." Trì Sính nói.
Phương Tín không còn lời nào để nói, hắn nhìn chằm chằm cục kẹo còn lại: "Nhiều năm rồi tôi không ăn Thỏ Trắng nữa, không biết có phải vẫn là mùi vị trong trí nhớ nữa không..."
"Phải."
Trì Sính dứt khoát đáp một chữ, đánh một cú mạnh cho Phương Tín đang uyển chuyển xin kẹo.
Phương Tin không nản chí, cười đùa cợt nhả nói: "Chia cho anh em một cục đi."
"Hết rồi."
Trì Sính đã nói đến mức này, người bình thường đã nghe ra nguy hiểm từ lâu, nhưng cái tên Phương Tín này khá thành thật, chỉ cục kẹo bất chấp: "Cậu như vậy không phải là trân mắt nói dối sao? Nó còn đang nằm ngay dưới mí mắt tôi, sao lại bảo hết rồi?"
Trì Sính nâng mắt lên nhìn Phương Tín: "Cậu muốn kẹo hay muốn mắt?"
Phương Tín sửng sốt ba giây, mau lẹ lánh đi.
...
Mấy tuần sau đó, Ngô Sở Úy vẫn sẽ đến đây đánh bóng, bất luận Trì Sính làm ca sáng hay ca tối, bất luận trời âm u đổ mưa, Ngô Sở Úy luôn xuất hiện đúng giờ. Có lúc luyện bóng một mình, có lúc sẽ tụ tập vài người thi đấu, bất luận Trì Sính đứng ở vị trí nổi bật thế nào, chỉ cần hắn không mở miệng, Ngô Sở Úy tuyệt đối không chủ động bắt chuyện.
Chờ đến ngày Trì Sính trực đêm, trên sân bóng rổ chỉ còn lại hai người họ, Ngô Sở Úy vẫn sẽ lén lút nhét đồ ăn vặt vào túi Trì Sính, thường thường là đậu khô, thỉnh thoảng sẽ nhét hai túi đậu hạt, hoặc là hai bao chân gà ngâm chua... Sau đó Trì Sính rất có tính tự giác, không đợi Ngô Sở Úy 'cho', đã trực tiếp lục tìm trong túi, tìm được cái gì đều chiếm làm của riêng.
Ngô Sở Úy cũng sẽ mang đến các loại đồ hoang dã cho Túi Dấm Nhỏ.
Hai người giống như có một sự ăn ý kỳ diệu.
Ai cũng không hỏi đối phương tại sao lại cho, cũng không hỏi tại sao lấy, dường như lén lút đưa cho anh là đạo lý hiển nhiên, lấy đồ trong túi cậu là một điều bình thường. Hai người không nói thêm lời dư thừa nào, cứ như đến đây chính là để chơi bóng và ăn vặt.
Gần đây gió cát lớn, thời tiết khô nóng, Trì Sính cả ngày trực ban bên ngoài, trên mặt nổi lên một tầng da khô. Hôm đó lục trong túi của Ngô Sở Úy, tìm được một bình Đại Bảo (mỹ phẩm), bao bì còn chưa mở ra, phía trên có dán giá là 9,9.
"Cho tôi?" Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy làm như không nghe thấy, nhẹ nhàng xoay quả bóng trong tay.
Trì Sính nhặt một cục đá lên, ném trúng lỗ tai Ngô Sở Úy, giọng nói thô kệch thấp trầm truyền đến: "Sau này tôi sẽ gọi cậu là Đại Bảo."
"Tại sao?" Quả bóng trong tay Ngô Sở Úy hơi ngừng lại một chút.
Sự tàn bạo giữa trán Trì Sính bị nụ cười đó xối tan: "Vì ngày nào cũng gặp!"
Trong đầu Ngô Sở Úy hiện lên lời quảng cáo của Đại Bảo: "Đại Bảo ngày mai gặp, Đại Bảo ngày nào cũng gặp". Má! Đang tổn thương tôi sao? Y lập tức bực bội phản bác: "Anh dừng tưởng mấy thứ đồ chăm sóc da cao cấp nhập khẩu đó tốt lành gì, thật ra cái gì cũng không bằng Đại Bảo, vừa rẻ vừa dễ dùng."
Trì Sính không nói, chỉ cười.
Ngô Sở Úy sầm mặt bước qua, đưa tay muốn giật cái hộp trong tay Trì Sính: "Không muốn thì trả cho tôi, tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi phải cho anh!"
Kết quả, không giành lại được, mà còn đưa mình qua.
Trì Sính túm cổ áo Ngô Sở Úy, kéo y đến trước mặt mình, ánh mắt thô ráp đục khoét trên mặt Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Tôi muốn."
Anh muốn thì muốn đi, kéo tôi làm gì?... Ngô Sở Úy cố gắng kéo cổ áo mình lại, bị ánh mắt cố ý đó dò xét như thế, y có cảm giác như bị núi Thái Sơn đè đầu. Trong một thoáng, y sắp chống đỡ không nổi, muốn đạp Trì Sính để rút người ra, nhưng nghĩ đến những thù mới hận cũ, y lại gắng gượng nhẫn nhịn.
Trì Sính tìm kiếm trên người Ngô Sở Úy, cho dù y mặc trang phục thể thao màu sắc cũ kỹ, mang đôi giày thể thao đã không nhìn ra màu gốc, trên tay toàn đất, trên mặt toàn mồ hôi... Trì Sính vẫn cảm thấy y rất sạch sẽ, sạch đến mức hắn không có chỗ xuống tay.
Cuối cùng, Trì Sính thò tay vào trong lưng quần Ngô Sở Úy, hung hăng kéo mạnh lên trên.
Bắt được trứng rồi!
Gân xanh nổi lên trên trán Ngô Sở Úy, vung tay đấm thẳng mặt Trì Sính.
Nụ cười của Trì Sính tối dần theo màn đêm vô tận vô biên.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận