Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Ngày hôm sau, Khương Tiểu Soái đi làm trễ, ngoài phòng khám đã có một hàng người. Khương Tiểu Soái ngại ngùng không ngừng giải thích với bệnh nhân, tối qua thức khuya quá, sáng nay không nghe thấy tiếng chuông báo thức...
Bận rộn xong mấy bệnh nhân đó, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ lúc vào phòng khám đến giờ vẫn không thấy Ngô Sở Úy đâu.
Lẽ nào mang người đi rồi?
Khương Tiểu Soái hiện dấu chấm hỏi mở cửa phòng ngủ.
Một người sống hoàn hảo bình thường nằm trên giường.
"Sao cậu còn chưa dậy?"
Khương Tiểu Soái rất buồn bực, bình thường vào giờ này Ngô Sở Úy đã ăn cơm sáng xong đến trại nuôi rắn rồi.
Ngô Sở Úy uể oải nói: "Không muốn dậy."
"Không muốn dậy?" Tim Khương Tiểu Soái đập mạnh không ngừng, mang hai con mắt thâm quầng đen thui lại gần Ngô Sở Úy, lo lắng sợ hãi hỏi: "Tại sao không muốn dậy?"
Hai mắt Ngô Sở Úy không tiêu cự nhìn bức tường đối diện, ngữ điệu không chút nhấp nhô nói: "Tôi muốn chết."
Tim Khương Tiểu Soái thoáng chốc như rớt vào hầm băng, hắn túm tay Ngô Sở Úy, bóp thật chặt.
"Anh ta ấy cậu rồi?"
Ngô Sở Úy run môi, nói không ra lời.
Khóe mắt Khương Tiểu Soái đều đỏ lên, "Vậy... cậu chảy máu sao?"
Ngô Sở Úy cuối cùng tìm về được chút thần trí, khàn giọng hỏi: "Anh từng vuốt ra máu?"
"Vuốt?" Khương Tiểu Soái hơi dại ra.
Nhắc đến từ này, khóe miệng khô nứt của Ngô Sở Úy hơi nhúc nhích chút đỉnh, vẻ mặt thống khổ khó nhịn.
"Tối hôm qua, hắn vuốt trước mặt tôi, còn nhất định bảo tôi phải xem."
Nói xong, nhịn không được rùng mình, kéo chăn phủ lên đầu, cuộn lại như con tôm.
Khương Tiểu Soái thở ra hơi lạnh, bực bội đập lên cái chăn đó.
"Má, tôi còn tưởng bị sao chứ! Rần rần nửa ngày hóa ra chỉ có chút xíu chuyện, thật lãng phí tình cảm!"
Nói xong, miệng huýt sao, cước bộ nhẹ tênh bước ra.
Một tiếng sau, Ngô Sở Úy vẫn không ra, Khương Tiểu Soái lầm bầm, này không phải thật sự có chuyện chứ?
Lại bước vào phòng ngủ, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, tháng sáu hừng hực, Ngô Sở Úy lại bọc mình kín kẽ. Hắn vội qua kéo chăn lên,sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, lồng ngực nóng hổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Không phải... đại Úy, không đến nỗi này đi, không phải chỉ lái máy bay trước mặt cậu sao? Cậu cứ coi như xem phim đen đi?"
Sự thật chứng minh, chuyện phát sinh trên người Ngô Sở Úy thật sự sẽ đến nỗi này.
Khương Tiểu Soái cầm nhiệt kế ra xem, ba mươi chín độ rưỡi.
Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Khương Tiểu Soái ngồi bên giường an ủi Ngô Sở Úy: "Đồ nhi à! Chuyện này không tính là gì trong giới này cả đâu, cậu đừng dùng tư duy bình thường đánh giá nó. Anh ta tự an ủi trước mặt cậu, cũng không nhất định là muốn sỉ nhục cậu hay gì, chỉ đơn thuần là có cảm giác với cậu thôi."
Khương Tiểu Soái nói câu này đã trễ rồi, nếu có thể sớm mấy tiếng, có lẽ còn có hiệu quả.
"Không thì... chúng ta ngừng tại đây đi!" Tuy Khương Tiểu Soái cảm thấy đáng tiếc, nhưng thực sự không nhẫn tâm thấy Ngô Sở Úy miễn cưỡng bản thân, "Với tố chất tâm lý của cậu thật sự không thích hợp làm gay, thành thật nuôi rắn của cậu đi! Đợi đem bán được giá cao, mở một cửa tiệm, làm buôn bán nhỏ, khẳng định có không ít con gái muốn theo cậu."
Cánh tay yếu ớt miễn cưỡng chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhưng ánh mắt Ngô Sở Úy vẫn bướng bỉnh như xưa.
"Trong từ điển của tôi, không có bốn chữ giữa đường bỏ cuộc."
Khương Tiểu Soái nói từng chữ: "Cố chấp của cậu khiến tôi có xúc động rơi lệ."
Ngô Sở Úy đứng lên, hai chân nhẹ tênh bước ra cửa.
Khương Tiểu Soái vội hỏi: "Cậu đi đâu đó?"
"Về nhà nghỉ dưỡng hai ngày."
"Không được, cậu còn đang sốt mà." Khương Tiểu Soái cản Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy dùng ánh mắt kiên cường không khuất phục nhìn Khương Tiểu Soái: "Tôi bị là tâm bệnh, truyền dịch uống thuốc không hết được, chỉ có thể nhờ ý chí ngoan cường của tôi khắc phục."
"Vậy cậu cũng phải lấy chút thuốc chứ." Khương Tiểu Soái nói.
"Không cần." Ngô Sở Úy nhét di động cho Khương Tiểu Soái, "Tạm thời tôi không muốn gặp anh ta, nếu anh ta đến tìm tôi hay gọi điện cho tôi, giúp tôi ứng phó một chút."
Ánh mắt Khương Tiểu Soái đầy thê lương, "Cậu yên tâm đi đi, nơi này có tôi rồi."
Ngô Sở Úy gật đầu, kiên quyết không do dự quay đầu đi, bóng lưng thân tàn chí kiên dần xa trong tầm mắt Khương Tiểu Soái.
Bận rộn xong mấy bệnh nhân đó, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, từ lúc vào phòng khám đến giờ vẫn không thấy Ngô Sở Úy đâu.
Lẽ nào mang người đi rồi?
Khương Tiểu Soái hiện dấu chấm hỏi mở cửa phòng ngủ.
Một người sống hoàn hảo bình thường nằm trên giường.
"Sao cậu còn chưa dậy?"
Khương Tiểu Soái rất buồn bực, bình thường vào giờ này Ngô Sở Úy đã ăn cơm sáng xong đến trại nuôi rắn rồi.
Ngô Sở Úy uể oải nói: "Không muốn dậy."
"Không muốn dậy?" Tim Khương Tiểu Soái đập mạnh không ngừng, mang hai con mắt thâm quầng đen thui lại gần Ngô Sở Úy, lo lắng sợ hãi hỏi: "Tại sao không muốn dậy?"
Hai mắt Ngô Sở Úy không tiêu cự nhìn bức tường đối diện, ngữ điệu không chút nhấp nhô nói: "Tôi muốn chết."
Tim Khương Tiểu Soái thoáng chốc như rớt vào hầm băng, hắn túm tay Ngô Sở Úy, bóp thật chặt.
"Anh ta ấy cậu rồi?"
Ngô Sở Úy run môi, nói không ra lời.
Khóe mắt Khương Tiểu Soái đều đỏ lên, "Vậy... cậu chảy máu sao?"
Ngô Sở Úy cuối cùng tìm về được chút thần trí, khàn giọng hỏi: "Anh từng vuốt ra máu?"
"Vuốt?" Khương Tiểu Soái hơi dại ra.
Nhắc đến từ này, khóe miệng khô nứt của Ngô Sở Úy hơi nhúc nhích chút đỉnh, vẻ mặt thống khổ khó nhịn.
"Tối hôm qua, hắn vuốt trước mặt tôi, còn nhất định bảo tôi phải xem."
Nói xong, nhịn không được rùng mình, kéo chăn phủ lên đầu, cuộn lại như con tôm.
Khương Tiểu Soái thở ra hơi lạnh, bực bội đập lên cái chăn đó.
"Má, tôi còn tưởng bị sao chứ! Rần rần nửa ngày hóa ra chỉ có chút xíu chuyện, thật lãng phí tình cảm!"
Nói xong, miệng huýt sao, cước bộ nhẹ tênh bước ra.
Một tiếng sau, Ngô Sở Úy vẫn không ra, Khương Tiểu Soái lầm bầm, này không phải thật sự có chuyện chứ?
Lại bước vào phòng ngủ, Khương Tiểu Soái mới phát hiện, tháng sáu hừng hực, Ngô Sở Úy lại bọc mình kín kẽ. Hắn vội qua kéo chăn lên,sắc mặt Ngô Sở Úy đỏ bừng, lồng ngực nóng hổi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
"Không phải... đại Úy, không đến nỗi này đi, không phải chỉ lái máy bay trước mặt cậu sao? Cậu cứ coi như xem phim đen đi?"
Sự thật chứng minh, chuyện phát sinh trên người Ngô Sở Úy thật sự sẽ đến nỗi này.
Khương Tiểu Soái cầm nhiệt kế ra xem, ba mươi chín độ rưỡi.
Lúc này hắn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Khương Tiểu Soái ngồi bên giường an ủi Ngô Sở Úy: "Đồ nhi à! Chuyện này không tính là gì trong giới này cả đâu, cậu đừng dùng tư duy bình thường đánh giá nó. Anh ta tự an ủi trước mặt cậu, cũng không nhất định là muốn sỉ nhục cậu hay gì, chỉ đơn thuần là có cảm giác với cậu thôi."
Khương Tiểu Soái nói câu này đã trễ rồi, nếu có thể sớm mấy tiếng, có lẽ còn có hiệu quả.
"Không thì... chúng ta ngừng tại đây đi!" Tuy Khương Tiểu Soái cảm thấy đáng tiếc, nhưng thực sự không nhẫn tâm thấy Ngô Sở Úy miễn cưỡng bản thân, "Với tố chất tâm lý của cậu thật sự không thích hợp làm gay, thành thật nuôi rắn của cậu đi! Đợi đem bán được giá cao, mở một cửa tiệm, làm buôn bán nhỏ, khẳng định có không ít con gái muốn theo cậu."
Cánh tay yếu ớt miễn cưỡng chống đỡ thân mình ngồi dậy, nhưng ánh mắt Ngô Sở Úy vẫn bướng bỉnh như xưa.
"Trong từ điển của tôi, không có bốn chữ giữa đường bỏ cuộc."
Khương Tiểu Soái nói từng chữ: "Cố chấp của cậu khiến tôi có xúc động rơi lệ."
Ngô Sở Úy đứng lên, hai chân nhẹ tênh bước ra cửa.
Khương Tiểu Soái vội hỏi: "Cậu đi đâu đó?"
"Về nhà nghỉ dưỡng hai ngày."
"Không được, cậu còn đang sốt mà." Khương Tiểu Soái cản Ngô Sở Úy lại.
Ngô Sở Úy dùng ánh mắt kiên cường không khuất phục nhìn Khương Tiểu Soái: "Tôi bị là tâm bệnh, truyền dịch uống thuốc không hết được, chỉ có thể nhờ ý chí ngoan cường của tôi khắc phục."
"Vậy cậu cũng phải lấy chút thuốc chứ." Khương Tiểu Soái nói.
"Không cần." Ngô Sở Úy nhét di động cho Khương Tiểu Soái, "Tạm thời tôi không muốn gặp anh ta, nếu anh ta đến tìm tôi hay gọi điện cho tôi, giúp tôi ứng phó một chút."
Ánh mắt Khương Tiểu Soái đầy thê lương, "Cậu yên tâm đi đi, nơi này có tôi rồi."
Ngô Sở Úy gật đầu, kiên quyết không do dự quay đầu đi, bóng lưng thân tàn chí kiên dần xa trong tầm mắt Khương Tiểu Soái.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận