Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Chiều hôm đó, Trì Sính nhét di động vào túi, ôm Túi Dấm Nhỏ vào phòng làm việc.
"Này, Trì Sính!"
Trì Sính quay đầu qua, thấy hoa khôi cảnh sát đứng bên cạnh.
"Có chuyện sao?"
Trong tay hoa khôi cảnh sát là một chồng tài liệu, ngửa đầu trừng Trì Sính: "Chừng nào anh mới giao báo cáo công việc hả? Những người khác trong đội đều đã giao hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi!"
Trì Sính không nói một chữ bỏ đi.
Hoa khôi cảnh sát tức giận dậm chân, "Người kiểu gì thế? Mỗi lần giao báo cáo đều kỳ kèo chậm chạp, cuối cùng còn bắt tôi viết!"
"Đó là cô tự nguyện." Phương Tín bên cạnh phun ra một câu.
Hoa khôi cảnh sát trừng mắt nhìn hắn, tức giận bừng bừng bỏ đi.
Trì Sính lái xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng xuống xe khai thông giao thông, phần lớn thời gian đều ở trong xe chơi với Túi Dấm Nhỏ, cũng không cảm thấy nhàm chán. Mấy hôm nay đột nhiên thêm tật xấu, rảnh ra là nhìn di động, cứ như thiếu nam thanh xuân mới chớm yêu.
Hắn cho rằng mình đối với Ngô Sở Úy chỉ là mới mẻ, vốn nên thế mà, bên cạnh luôn là mấy kẻ lươn lẹo, đột nhiên xuất hiện một người ngốc nghếch, thích thú cũng là khó tránh. Nhưng mấy hôm nay hắn phát hiện tim mình có chút khác thường, khi gặp mặt thì không cảm thấy gì, khi không gặp cư nhiên lại bắt đầu nhớ.
Nhớ khi y thổi kẹo đường, hai gò má phồng lên.
Nhớ y ra vẻ nghiêm túc ngồi trong phòng trà xem sách, nhìn một hàng chữ mất mười mấy phút.
Nhớ khi y đánh bóng rổ, phần mông run động.
Nhớ câu nói "tôi cũng không biết tôi có thích đàn ông không, tôi chỉ biết tôi thích anh" của y.
...
Không tự chủ ấn số di động của Ngô Sở Úy.
Bên kia tiếp rất nhanh, nhưng đối phương không nói.
Trì Sính mở miệng trước: "Làm gì vậy?"
Khương Tiểu Soái học theo giọng Ngô Sở Úy: "Du lịch."
"Du lịch?" Trì Sính hơi nghiêm mặt, "Du lịch ở đâu?"
"Bảo Định." (Còn có hàm ý là nơi yên ổn an toàn)
Trì Sính, "Xa thật."
Khương Tiểu Soái kinh ngạc một chút, không nghe ra hử, vậy tiếp tục nói, không chừng có thể moi được câu gì đó.
"Tối hôm đó..." Khương Tiểu Soái muốn nói lại thôi.
Trì Sính rất phối hợp đáp: "Tôi rất sướng."
Khương Tiểu Soái thanh giọng, "Làm sao để sướng?"
"Lần sau dẫn cậu cùng chơi, cậu sẽ biết."
Khương Tiểu Soái sửng sốt, mẹ, nghe ra rồi? Nghe ra còn nói chuyện với tôi?! Người này thật âm hiểm.
Nửa tiếng sau, Trì Sính trực tiếp lái xe đến phòng khám.
Mỗi lần thấy Trì Sính vào cửa, Khương Tiểu Soái đều cảm thấy gió lạnh lùa vào.
"Người đâu?" Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu: "Đã nói đi du lịch rồi."
Trì Sính biết Khương Tiểu Soái đang nói bậy, nhưng hắn cũng đã quen với quy luật tự nhiên cứ hai ba ngày lại mất tích của Ngô Sở Úy, liền không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào phòng trong, dừng lại trước hộp gỗ nhỏ một chút, lấy luôn cả hộp lẫn kẹo đường đi hết.
Khương Tiểu Soái hảo tâm nhắc nhở: "Anh lấy của cậu ấy, trở về cậu ấy chắc chắn sẽ nổi nóng với anh."
Không đau không ngứa đáp trả: "Vậy cứ để cậu ta nổi nóng."
...
Về phòng làm việc, trên bàn quả nhiên có một phần báo cáo.
Không bao lâu, hoa khôi cảnh sát đẩy cửa vào.
"Nộp lên đi!"
Trì Sính dùng mắt ra hiệu hoa khôi cảnh sát tự lấy, "Lần sau viết xong trực tiếp nộp luôn, đừng đặt lên bàn tôi nữa." Hàm ý là, tôi biết do cô viết dùm tôi, khỏi cần thêm bước này.
Hoa khôi cảnh sát dẩu môi, không hảo khí lấy đi.
Trì Sính vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra hoa khôi cảnh sát vẫn chưa đi, đếm đi đếm lại báo cáo trong tay, tổng cộng mười mấy phần, đếm không dưới mười lần. Trì Sính không bắt chuyện với cô, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy Đại Bảo tâm ái ra, nặn một chút lên tay, xoa đều rồi bôi lên mặt.
Hoa khôi cảnh sát ngó trộm Trì Sính, phát hiện ngay cả động tác xoa mặt của hắn cũng rất đàn ông.
"Ôi, tôi phát hiện đàn ông các anh sao luôn thích dùng Đại Bảo thế?" Hoa khôi cảnh sát hiếu kỳ lấy nó ngửi ngửi, "Cũng rất thơm, dùng tốt không?"
Trì Sính tùy tiện đáp, "Cũng được."
"Vậy tôi cũng muốn thử."
Nói xong dốc ngược chai Đại Bảo lại, nặn một chút lên tay, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt khác lạ của Trì Sính, hưng phấn bôi lên mặt mình, còn xoa nắn vài cái lên gương mặt trắng nõn.
"Ý?... Thật rất bóng, còn tốt hơn Bạch Sương hơn năm trăm của tôi nhiều."
Đang nói, chợt liếc thấy một bóng người.
Nhạc Duyệt đã đứng ngoài cửa rất lâu, từ lúc hoa khôi cảnh sát cầm chai Đại Bảo khỏi tay Trì Sính, đến lúc dùng xong khen tốt, cô vẫn luôn đứng đó. Từ sau lần hẹn gặp cha mẹ sinh ra mâu thuẫn, hai người vẫn luôn chiến tranh lạnh, Nhạc Duyệt trước kia luôn được gọi là "cao thủ chiến tranh lạnh", lần này đành cam bái hạ phong, chủ động tìm đến.
Đáng tiếc, lại thấy một cảnh đáng ghét như thế.
"Vậy tôi đi trước." Hoa khôi cảnh sát nói.
Ra đến cửa, chạm mắt với Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt mỉm cười dịu dàng, cười rất độ lượng, cười đặc biệt có phong phạm quý bà. Hoa khôi cảnh sát hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự cười đáp lại.
"Này, Trì Sính!"
Trì Sính quay đầu qua, thấy hoa khôi cảnh sát đứng bên cạnh.
"Có chuyện sao?"
Trong tay hoa khôi cảnh sát là một chồng tài liệu, ngửa đầu trừng Trì Sính: "Chừng nào anh mới giao báo cáo công việc hả? Những người khác trong đội đều đã giao hết rồi, chỉ còn thiếu anh thôi!"
Trì Sính không nói một chữ bỏ đi.
Hoa khôi cảnh sát tức giận dậm chân, "Người kiểu gì thế? Mỗi lần giao báo cáo đều kỳ kèo chậm chạp, cuối cùng còn bắt tôi viết!"
"Đó là cô tự nguyện." Phương Tín bên cạnh phun ra một câu.
Hoa khôi cảnh sát trừng mắt nhìn hắn, tức giận bừng bừng bỏ đi.
Trì Sính lái xe cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng xuống xe khai thông giao thông, phần lớn thời gian đều ở trong xe chơi với Túi Dấm Nhỏ, cũng không cảm thấy nhàm chán. Mấy hôm nay đột nhiên thêm tật xấu, rảnh ra là nhìn di động, cứ như thiếu nam thanh xuân mới chớm yêu.
Hắn cho rằng mình đối với Ngô Sở Úy chỉ là mới mẻ, vốn nên thế mà, bên cạnh luôn là mấy kẻ lươn lẹo, đột nhiên xuất hiện một người ngốc nghếch, thích thú cũng là khó tránh. Nhưng mấy hôm nay hắn phát hiện tim mình có chút khác thường, khi gặp mặt thì không cảm thấy gì, khi không gặp cư nhiên lại bắt đầu nhớ.
Nhớ khi y thổi kẹo đường, hai gò má phồng lên.
Nhớ y ra vẻ nghiêm túc ngồi trong phòng trà xem sách, nhìn một hàng chữ mất mười mấy phút.
Nhớ khi y đánh bóng rổ, phần mông run động.
Nhớ câu nói "tôi cũng không biết tôi có thích đàn ông không, tôi chỉ biết tôi thích anh" của y.
...
Không tự chủ ấn số di động của Ngô Sở Úy.
Bên kia tiếp rất nhanh, nhưng đối phương không nói.
Trì Sính mở miệng trước: "Làm gì vậy?"
Khương Tiểu Soái học theo giọng Ngô Sở Úy: "Du lịch."
"Du lịch?" Trì Sính hơi nghiêm mặt, "Du lịch ở đâu?"
"Bảo Định." (Còn có hàm ý là nơi yên ổn an toàn)
Trì Sính, "Xa thật."
Khương Tiểu Soái kinh ngạc một chút, không nghe ra hử, vậy tiếp tục nói, không chừng có thể moi được câu gì đó.
"Tối hôm đó..." Khương Tiểu Soái muốn nói lại thôi.
Trì Sính rất phối hợp đáp: "Tôi rất sướng."
Khương Tiểu Soái thanh giọng, "Làm sao để sướng?"
"Lần sau dẫn cậu cùng chơi, cậu sẽ biết."
Khương Tiểu Soái sửng sốt, mẹ, nghe ra rồi? Nghe ra còn nói chuyện với tôi?! Người này thật âm hiểm.
Nửa tiếng sau, Trì Sính trực tiếp lái xe đến phòng khám.
Mỗi lần thấy Trì Sính vào cửa, Khương Tiểu Soái đều cảm thấy gió lạnh lùa vào.
"Người đâu?" Trì Sính hỏi.
Khương Tiểu Soái không thèm ngẩng đầu: "Đã nói đi du lịch rồi."
Trì Sính biết Khương Tiểu Soái đang nói bậy, nhưng hắn cũng đã quen với quy luật tự nhiên cứ hai ba ngày lại mất tích của Ngô Sở Úy, liền không hỏi thêm nữa, đi thẳng vào phòng trong, dừng lại trước hộp gỗ nhỏ một chút, lấy luôn cả hộp lẫn kẹo đường đi hết.
Khương Tiểu Soái hảo tâm nhắc nhở: "Anh lấy của cậu ấy, trở về cậu ấy chắc chắn sẽ nổi nóng với anh."
Không đau không ngứa đáp trả: "Vậy cứ để cậu ta nổi nóng."
...
Về phòng làm việc, trên bàn quả nhiên có một phần báo cáo.
Không bao lâu, hoa khôi cảnh sát đẩy cửa vào.
"Nộp lên đi!"
Trì Sính dùng mắt ra hiệu hoa khôi cảnh sát tự lấy, "Lần sau viết xong trực tiếp nộp luôn, đừng đặt lên bàn tôi nữa." Hàm ý là, tôi biết do cô viết dùm tôi, khỏi cần thêm bước này.
Hoa khôi cảnh sát dẩu môi, không hảo khí lấy đi.
Trì Sính vào nhà vệ sinh rửa mặt, lúc trở ra hoa khôi cảnh sát vẫn chưa đi, đếm đi đếm lại báo cáo trong tay, tổng cộng mười mấy phần, đếm không dưới mười lần. Trì Sính không bắt chuyện với cô, trực tiếp mở ngăn tủ, lấy Đại Bảo tâm ái ra, nặn một chút lên tay, xoa đều rồi bôi lên mặt.
Hoa khôi cảnh sát ngó trộm Trì Sính, phát hiện ngay cả động tác xoa mặt của hắn cũng rất đàn ông.
"Ôi, tôi phát hiện đàn ông các anh sao luôn thích dùng Đại Bảo thế?" Hoa khôi cảnh sát hiếu kỳ lấy nó ngửi ngửi, "Cũng rất thơm, dùng tốt không?"
Trì Sính tùy tiện đáp, "Cũng được."
"Vậy tôi cũng muốn thử."
Nói xong dốc ngược chai Đại Bảo lại, nặn một chút lên tay, hoàn toàn không chú ý thấy ánh mắt khác lạ của Trì Sính, hưng phấn bôi lên mặt mình, còn xoa nắn vài cái lên gương mặt trắng nõn.
"Ý?... Thật rất bóng, còn tốt hơn Bạch Sương hơn năm trăm của tôi nhiều."
Đang nói, chợt liếc thấy một bóng người.
Nhạc Duyệt đã đứng ngoài cửa rất lâu, từ lúc hoa khôi cảnh sát cầm chai Đại Bảo khỏi tay Trì Sính, đến lúc dùng xong khen tốt, cô vẫn luôn đứng đó. Từ sau lần hẹn gặp cha mẹ sinh ra mâu thuẫn, hai người vẫn luôn chiến tranh lạnh, Nhạc Duyệt trước kia luôn được gọi là "cao thủ chiến tranh lạnh", lần này đành cam bái hạ phong, chủ động tìm đến.
Đáng tiếc, lại thấy một cảnh đáng ghét như thế.
"Vậy tôi đi trước." Hoa khôi cảnh sát nói.
Ra đến cửa, chạm mắt với Nhạc Duyệt, Nhạc Duyệt mỉm cười dịu dàng, cười rất độ lượng, cười đặc biệt có phong phạm quý bà. Hoa khôi cảnh sát hơi bất ngờ, nhưng vẫn lịch sự cười đáp lại.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận