Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Trên đường về nhà, Nhạc Duyệt hỏi Trì Sính: "Hôm nay sao lại cho em đến đơn vị tìm anh thế?"
Trì Sính lái xe rất chậm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng lạc lõng của Ngô Sở Úy càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi quẹo mất, Trì Sính mới hờ hững mở miệng.
"Tôi đưa em về nhà."
Nhạc Duyệt vô cùng khó hiểu, "Anh bảo em đến tìm anh, là để đưa em về nhà?"
Trì Sính nhẹ vuốt vô lăng, "Nhà em quá hẻo lánh, gần đây nhiều lưu manh, tôi không yên tâm để em về một mình."
Lòng Nhạc Duyệt như được rót mật, tùy tiện đối đáp: "Lưu manh cũng phải tránh anh."
Cùng một kiểu nói, dưới tình huống chưa trải qua thương lượng và câu thông, từ miệng hai người nói ra, trước sau cách một ngày. Sự ăn ý này e rằng chỉ có người yêu đã bên nhau bảy năm mới làm được.
Ngón tay Trì Sính khựng lại một chút, ném cho Nhạc Duyệt một ánh mắt không rõ hàm ý.
Nhạc Duyệt nhạy bén bắt được, lập tức hỏi: "Sao thế? Em nói anh là lưu manh không đúng sao? Toàn bộ thiếu gia tại Bắc Kinh này cộng lại cũng không gian xảo bằng anh. Có lúc em cũng hoài nghi, rốt cuộc anh đã từng chơi qua bao nhiêu người? Sao lại nhiều... chiêu xấu như thế... chỉ nghĩ đến thôi cũng nổi da gà."
Trì Sính nhìn thẳng phía trước, không mặn không nhạt nói: "Em chỉ nghĩ thôi đã ướt rồi sao?"
Nhạc Duyệt đỏ mặt đánh lên tay Trì Sính: "Thấy ghét!"
Trì Sính cười đốt một điếu thuốc.
Nhạc Duyệt cọ cọ mông lên đệm ngồi, ánh mắt tạo cảm giác phiền nhiễu.
"Em không muốn về nhà nữa, em muốn đến chỗ anh."
Trì Sính bình tĩnh búng tàn thuốc, "Hôm nay không rảnh."
Nhạc Duyệt chu mỏ, "Anh đã mấy ngày không rảnh rồi."
Trì Sính lấy một cái hộp trong thùng chứa đồ ở đầu xe đưa cho Nhạc Duyệt, bên trong là công cụ tình thú, thứ này vẫn luôn được chuẩn bị trên xe, chính là để thuận tiện cho dã chiến và chơi run xe.
"Lấy cái này xài tạm mấy ngày trước đi." Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt không vui lầm bầm: "Thứ này dùng nhiều rồi sẽ ỷ lại, sau này đổi lại anh sẽ mất cảm giác."
Trì Sính cử động đôi môi mỏng tràn đầy vị dương cương: "Ở chỗ tôi, hoàn toàn có thể đánh tan nỗi lo đó."
"Cũng chỉ mình anh dám nói thế."
Nhạc Duyệt chép miệng, thật ra trong lòng thì đang phơi phới, cũng chỉ có bạn trai của cô xứng nói câu này.
Xe mất cả tiếng mới đến nhà Nhạc Duyệt, trước khi xuống xe, Nhạc Duyệt không khỏi cảm khái: "Nhà em quả thật quá hẻo lánh, nếu có nhà trong khu trung tâm thì tốt rồi."
...
Không ngoài dự liệu của Trì Sính, Ngô Sở Úy giống như lừa con không nhanh nhạy, quất một roi mới chịu đi một bước, không cho chút kích thích thì vẫn luôn lề mề tại chỗ. Còn không phải sao, tối qua thấy hắn và Nhạc Duyệt cùng lái xe về, hôm nay đã không đánh bóng rổ nữa, mà đi thẳng đến bãi đậu xe, nằm trên đầu xe của Trì Sính hút thuốc, rất có khí phách.
Thấy Trì Sính bước qua, Ngô Sở Úy nhảy xuống, lấy chân dụi tắt điếu thuốc.
"Làm gì vậy?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lười biếng đảo mắt nhìn quanh, bâng quơ nói: "Không có gì, trông xe."
Trì Sính trực tiếp mở cửa xe chui vào.
Ngô Sở Úy tì lên cửa sổ xe Trì Sính, con mắt đen bóng nhìn hắn.
"Tôi quyết định bán rắn rồi sẽ mua một chiếc xe second hand, xe của anh khi nào thì bán? Bao nhiêu tiền?"
"Mới mua năm ngoái, tính hết thì hơn sáu trăm ngàn." Trì Sính đáp đúng sự thật.
Ngô Sở Úy duỗi tay đến vô lăng, tỉ mỉ sờ mó vỏ da bên ngoài.
"Sáu mươi ngàn bán không?"
Trì Sính giữ cánh tay đang làm bậy của Ngô Sở Úy, nói xa xôi: "Thêm cậu vào thì tôi sẽ bán."
Ngô Sở Úy nhíu mày, "Để tôi vào ngồi thử đã."
Đã từng ngồi mấy chục lần rồi, lúc này mới nhớ ra muốn thử, dù là đồ ngu cũng nghe ra được y có ý khác. Đương nhiên, Ngô Sở Úy một chút cũng không ngốc, y biết đối phó với loại người như Trì Sính thì phải dùng những mánh vụng về này.
Sau khi lên xe, Ngô Sở Úy giả vờ quan sát hoàn cảnh trong xe một chút, cảm thấy chưa nghiệm được đến đâu, lại nói với Trì Sính: "Tôi có thể lái thử không?"
"Tùy tiện." Trì Sính nói.
Thế là, chiếc xe được lái đến nơi ở của Trì Sính.
"Được, xe không tồi."
Mục đích cản trở Nhạc Duyệt và Trì Sính gặp mặt đã đạt được, Ngô Sở Úy định toàn thân trở lui.
Trì Sính nói: "Để tôi đưa cậu về."
Ngô Sở Úy vội xua tay: "Đừng để ý, tôi tự về là được rồi."
"Tôi đang định đi đón bạn gái, cũng thuận đường, lên xe đi."
Coi như anh lợi hại!... Ngô Sở Úy thanh giọng, "Tôi hơi khát, hay vào chỗ anh ngồi một lát đi, uống miếng nước hãy đi?"
Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn trả lại.
Một lúc sau, Trì Sính bước đi trước, xách thắt lưng quần Ngô Sở Úy lôi y vào,.....
Trì Sính lái xe rất chậm, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bóng dáng lạc lõng của Ngô Sở Úy càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng mơ hồ, cho đến khi quẹo mất, Trì Sính mới hờ hững mở miệng.
"Tôi đưa em về nhà."
Nhạc Duyệt vô cùng khó hiểu, "Anh bảo em đến tìm anh, là để đưa em về nhà?"
Trì Sính nhẹ vuốt vô lăng, "Nhà em quá hẻo lánh, gần đây nhiều lưu manh, tôi không yên tâm để em về một mình."
Lòng Nhạc Duyệt như được rót mật, tùy tiện đối đáp: "Lưu manh cũng phải tránh anh."
Cùng một kiểu nói, dưới tình huống chưa trải qua thương lượng và câu thông, từ miệng hai người nói ra, trước sau cách một ngày. Sự ăn ý này e rằng chỉ có người yêu đã bên nhau bảy năm mới làm được.
Ngón tay Trì Sính khựng lại một chút, ném cho Nhạc Duyệt một ánh mắt không rõ hàm ý.
Nhạc Duyệt nhạy bén bắt được, lập tức hỏi: "Sao thế? Em nói anh là lưu manh không đúng sao? Toàn bộ thiếu gia tại Bắc Kinh này cộng lại cũng không gian xảo bằng anh. Có lúc em cũng hoài nghi, rốt cuộc anh đã từng chơi qua bao nhiêu người? Sao lại nhiều... chiêu xấu như thế... chỉ nghĩ đến thôi cũng nổi da gà."
Trì Sính nhìn thẳng phía trước, không mặn không nhạt nói: "Em chỉ nghĩ thôi đã ướt rồi sao?"
Nhạc Duyệt đỏ mặt đánh lên tay Trì Sính: "Thấy ghét!"
Trì Sính cười đốt một điếu thuốc.
Nhạc Duyệt cọ cọ mông lên đệm ngồi, ánh mắt tạo cảm giác phiền nhiễu.
"Em không muốn về nhà nữa, em muốn đến chỗ anh."
Trì Sính bình tĩnh búng tàn thuốc, "Hôm nay không rảnh."
Nhạc Duyệt chu mỏ, "Anh đã mấy ngày không rảnh rồi."
Trì Sính lấy một cái hộp trong thùng chứa đồ ở đầu xe đưa cho Nhạc Duyệt, bên trong là công cụ tình thú, thứ này vẫn luôn được chuẩn bị trên xe, chính là để thuận tiện cho dã chiến và chơi run xe.
"Lấy cái này xài tạm mấy ngày trước đi." Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt không vui lầm bầm: "Thứ này dùng nhiều rồi sẽ ỷ lại, sau này đổi lại anh sẽ mất cảm giác."
Trì Sính cử động đôi môi mỏng tràn đầy vị dương cương: "Ở chỗ tôi, hoàn toàn có thể đánh tan nỗi lo đó."
"Cũng chỉ mình anh dám nói thế."
Nhạc Duyệt chép miệng, thật ra trong lòng thì đang phơi phới, cũng chỉ có bạn trai của cô xứng nói câu này.
Xe mất cả tiếng mới đến nhà Nhạc Duyệt, trước khi xuống xe, Nhạc Duyệt không khỏi cảm khái: "Nhà em quả thật quá hẻo lánh, nếu có nhà trong khu trung tâm thì tốt rồi."
...
Không ngoài dự liệu của Trì Sính, Ngô Sở Úy giống như lừa con không nhanh nhạy, quất một roi mới chịu đi một bước, không cho chút kích thích thì vẫn luôn lề mề tại chỗ. Còn không phải sao, tối qua thấy hắn và Nhạc Duyệt cùng lái xe về, hôm nay đã không đánh bóng rổ nữa, mà đi thẳng đến bãi đậu xe, nằm trên đầu xe của Trì Sính hút thuốc, rất có khí phách.
Thấy Trì Sính bước qua, Ngô Sở Úy nhảy xuống, lấy chân dụi tắt điếu thuốc.
"Làm gì vậy?" Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy lười biếng đảo mắt nhìn quanh, bâng quơ nói: "Không có gì, trông xe."
Trì Sính trực tiếp mở cửa xe chui vào.
Ngô Sở Úy tì lên cửa sổ xe Trì Sính, con mắt đen bóng nhìn hắn.
"Tôi quyết định bán rắn rồi sẽ mua một chiếc xe second hand, xe của anh khi nào thì bán? Bao nhiêu tiền?"
"Mới mua năm ngoái, tính hết thì hơn sáu trăm ngàn." Trì Sính đáp đúng sự thật.
Ngô Sở Úy duỗi tay đến vô lăng, tỉ mỉ sờ mó vỏ da bên ngoài.
"Sáu mươi ngàn bán không?"
Trì Sính giữ cánh tay đang làm bậy của Ngô Sở Úy, nói xa xôi: "Thêm cậu vào thì tôi sẽ bán."
Ngô Sở Úy nhíu mày, "Để tôi vào ngồi thử đã."
Đã từng ngồi mấy chục lần rồi, lúc này mới nhớ ra muốn thử, dù là đồ ngu cũng nghe ra được y có ý khác. Đương nhiên, Ngô Sở Úy một chút cũng không ngốc, y biết đối phó với loại người như Trì Sính thì phải dùng những mánh vụng về này.
Sau khi lên xe, Ngô Sở Úy giả vờ quan sát hoàn cảnh trong xe một chút, cảm thấy chưa nghiệm được đến đâu, lại nói với Trì Sính: "Tôi có thể lái thử không?"
"Tùy tiện." Trì Sính nói.
Thế là, chiếc xe được lái đến nơi ở của Trì Sính.
"Được, xe không tồi."
Mục đích cản trở Nhạc Duyệt và Trì Sính gặp mặt đã đạt được, Ngô Sở Úy định toàn thân trở lui.
Trì Sính nói: "Để tôi đưa cậu về."
Ngô Sở Úy vội xua tay: "Đừng để ý, tôi tự về là được rồi."
"Tôi đang định đi đón bạn gái, cũng thuận đường, lên xe đi."
Coi như anh lợi hại!... Ngô Sở Úy thanh giọng, "Tôi hơi khát, hay vào chỗ anh ngồi một lát đi, uống miếng nước hãy đi?"
Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nhìn trả lại.
Một lúc sau, Trì Sính bước đi trước, xách thắt lưng quần Ngô Sở Úy lôi y vào,.....
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận