Danh sách Chapter

Chapter 288 Chapter 287 Chapter 286 Chapter 285 Chapter 284 Chapter 283 Chapter 282 Chapter 281 Chapter 280 Chapter 279 Chapter 278 Chapter 277 Chapter 276 Chapter 275 Chapter 274 Chapter 273 Chapter 272 Chapter 271 Chapter 270 Chapter 269 Chapter 268 Chapter 267 Chapter 266 Chapter 265 Chapter 264 Chapter 263 Chapter 262 Chapter 261 Chapter 260 Chapter 259 Chapter 258 Chapter 257 Chapter 256 Chapter 255 Chapter 254 Chapter 253 Chapter 252 Chapter 251 Chapter 250 Chapter 249 Chapter 248 Chapter 247 Chapter 246 Chapter 245 Chapter 244 Chapter 243 Chapter 242 Chapter 241 Chapter 240 Chapter 239 Chapter 238 Chapter 237 Chapter 236 Chapter 235 Chapter 234 Chapter 233 Chapter 232 Chapter 231 Chapter 230 Chapter 229 Chapter 228 Chapter 227 Chapter 226 Chapter 225 Chapter 224 Chapter 223 Chapter 222 Chapter 221 Chapter 220 Chapter 219 Chapter 218 Chapter 217 Chapter 216 Chapter 215 Chapter 214 Chapter 213 Chapter 212 Chapter 211 Chapter 210 Chapter 209 Chapter 208 Chapter 207 Chapter 206 Chapter 205 Chapter 204 Chapter 203 Chapter 202 Chapter 201 Chapter 200 Chapter 199 Chapter 198 Chapter 197 Chapter 196 Chapter 195 Chapter 194 Chapter 193 Chapter 192 Chapter 191 Chapter 190 Chapter 189 Chapter 188 Chapter 187 Chapter 186 Chapter 185 Chapter 184 Chapter 183 Chapter 182 Chapter 181 Chapter 180 Chapter 179 Chapter 178 Chapter 177 Chapter 176 Chapter 175 Chapter 174 Chapter 173 Chapter 172 Chapter 171 Chapter 170 Chapter 169 Chapter 168 Chapter 167 Chapter 166 Chapter 165 Chapter 164 Chapter 163 Chapter 162 Chapter 161 Chapter 160 Chapter 159 Chapter 158 Chapter 157 Chapter 156 Chapter 155 Chapter 154 Chapter 153 Chapter 152 Chapter 151 Chapter 150 Chapter 149 Chapter 148 Chapter 147 Chapter 146 Chapter 145 Chapter 144 Chapter 143 Chapter 142 Chapter 141 Chapter 140 Chapter 139 Chapter 138 Chapter 137 Chapter 136 Chapter 135 Chapter 134 Chapter 133 Chapter 132 Chapter 131 Chapter 130 Chapter 129 Chapter 128 Chapter 127 Chapter 126 Chapter 125 Chapter 124 Chapter 123 Chapter 122 Chapter 121 Chapter 120 Chapter 119 Chapter 118 Chapter 117 Chapter 116 Chapter 115 Chapter 114 Chapter 113 Chapter 112 Chapter 111 Chapter 110 Chapter 109 Chapter 108 Chapter 107 Chapter 106 Chapter 102 Chapter 101 Chapter 100 Chapter 99 Chapter 98 Chapter 97 Chapter 96 Chapter 95 Chapter 94 Chapter 93 Chapter 92 Chapter 91 Chapter 90 Chapter 89 Chapter 88 Chapter 87 Chapter 86 Chapter 85 Chapter 84 Chapter 83 Chapter 82 Chapter 81 Chapter 80 Chapter 79 Chapter 78 Chapter 77 Chapter 76 Chapter 75 Chapter 74 Chapter 73 Chapter 72 Chapter 71 Chapter 70 Chapter 69 Chapter 68 Chapter 67 Chapter 66 Chapter 65 Chapter 64 Chapter 63 Chapter 62 Chapter 61 Chapter 60 Chapter 59 Chapter 58 Chapter 57 Chapter 56 Chapter 55 Chapter 54 Chapter 53 Chapter 52 Chapter 51 Chapter 50 Chapter 49 Chapter 48 Chapter 47 Chapter 46 Chapter 45 Chapter 44 Chapter 43 Chapter 42 Chapter 41 Chapter 40 Chapter 39 Chapter 38 Chapter 37 Chapter 36 Chapter 35 Chapter 34 Chapter 33 Chapter 32 Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 25 Chapter 24 Chapter 23 Chapter 22 Chapter 21 Chapter 20 Chapter 19 Chapter 18 Chapter 17 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1

Hôm sau trên đường về, Ngô Sở Úy như người mất hồn.

Y nghĩ không ra, sao mình lại cùng Trì Sính làm chuyện đó chứ? Sau đó còn nói những lời đó với hắn, còn ngủ chung một đêm, hiện tại nghĩ đến còn hối hận. Điên rồi, mình nhất định là điên rồi, đang nghĩ thế, lại vướng phải bậc thềm dưới chân, lảo đảo một chút đã đụng đến phần cơ ở mông.

Đau quá đi!

Chỉ vì đưa ra cái điều kiện bá vương kia mà bị đánh cả mấy trăm cái.

Tiểu cúc hoa cũng gặp nạn, tuy chưa bị đâm vào, nhưng bị chọt như vậy cũng đau muốn chết. Đây mới chỉ là lấy tay chọt thôi, nếu dùng đồ thật đâm vào, mẹ ơi, không dám tưởng tượng! Ngô Sở Úy rùng mình ớn lạnh.

Khương Tiểu Soái đứng trước cửa, thú vị nhìn Ngô Sở Úy.

"Cả đêm không về?"

Ngô Sở Úy lúng túng cười, bước vào phòng khám trong ánh mắt thăm dò của Khương Tiểu Soái.

Đúng lúc này có bệnh nhân đến, Khương Tiểu Soái cũng không tiện truy hỏi, một mình Ngô Sở Úy ngồi bên cạnh thất thần, bệnh nhân vừa đi, y đã sáp lại chỗ Khương Tiểu Soái.

"Tiểu Soái, anh sờ tai tôi một chút."

"Sờ tai cậu?" Khương Tiểu Soái cười, "Tại sao muốn tôi sờ tai cậu?"

Ngô Sở Úy nôn nóng thúc giục: "Anh đừng hỏi, bảo anh sờ thì anh sờ đi."

Khương Tiểu Soái tùy tiện sờ vài cái.

Không ngứa a!... Ngô Sở Úy âm thầm kinh ngạc, sao lại như thế?

"Cậu rốt cuộc bị sao vậy?" Khương Tiểu Soái hỏi.

Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái vào góc phòng, rất cấp thiết nói: "Anh liếm tôi một cái đi."

Khương Tiểu Soái nhếch mép: "Liếm ở đâu?"

"Thì liếm lỗ tai."

Khương Tiểu Soái do dự một chút, vẫn làm theo.

Đầu lưỡi ẩm ướt vừa chạm vào vành tai, Ngô Sở Úy liền nhớ đến tình cảnh tối qua, bên tai liền tê ngứa, lập tức bảo Khương Tiểu Soái dừng lại, thầm vui mừng, không khỏi lẩm bẩm ra tiếng: "Cũng ngứa, cũng ngứa, vậy thì tôi yên tâm rồi."

Khương Tiểu Soái vỗ đầu Ngô Sở Úy, "Cậu lảm nhảm cái gì đó hả?"

Ngô Sở Úy nhìn ra cửa, không người, liền kéo Khương Tiểu Soái đến sô pha ngồi, nhỏ giọng nói với hắn: "Tối qua anh ta an ủi cho tôi."

Cổ họng Khương Tiểu Soái thít chặt, vẻ mặt có chút mất tự nhiên.

"Sướng không?"

Ngô Sở Úy nghe từ "sướng", trên người liền nổi một tầng da gà.

Khương Tiểu Soái nhìn Ngô Sở Úy như thế, liền biết được câu trả lời chính xác.

"An ủi mấy lần? Chỉ một lần? Cậu không an ủi giúp anh ta? Anh ta..."

"Đừng nói nữa." Ngô Sở Úy ngắt lời Khương Tiểu Soái, "Anh nói nữa tôi lại có cảm giác."

Khương Tiểu Soái quả nhiên yên lặng.

Bên này vừa yên lặng, bên kia liền càng dễ nghĩ bậy, Ngô Sở Úy chống đỡ một hồi, đột nhiên túm tay Khương Tiểu Soái, hưng phấn bừng bừng nói với hắn: "Tiểu Soái, hai chúng ta cũng thử xem đi, thật sự sướng lắm."

Thật ra người nào đó chỉ là chột dạ, cực lực muốn chứng thực y không chỉ có cảm giác với một mình Trì Sính.

"Khoan ồn đã." Khương Tiểu Soái đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tạm thời ấn thân thể loi nhoi của Ngô Sở Úy lại, rất nghiêm túc nói với y: "Tôi nghe được từ chỗ Lý Vượng một vài chuyện về Trì Sính, không biết có ích hay không."

Nhắc đến vấn đề này, Ngô Sở Úy lập tức gác tâm trạng vui đùa, thành thật ngồi nghe.

Khương Tiểu Soái nói: "Trì Sính và Quách Thành Vũ quả thật từng có khúc mắc, hai người quen biết từ nhỏ, trước khi vào đại học tình cảm rất tốt. Sau đó có một người là Uông Thạc xen vào, nghe nói từng có thời gian rất vui vẻ với Trì Sính, vì lên giường với Quách Thành Vũ, dẫn đến hai người chia tay. Sau đó Uông Thạc ra nước ngoài, Trì Sính ngoài mặt thì vẫn giao hảo với Quách Thành Vũ, nhưng lại luôn âm thầm báo thù. Chỉ cần Quách Thành Vũ nhìn trúng, Trì Sính nhất định nghĩ cách lôi lên giường, bao nhiêu năm nay vẫn vậy."

Từ trung học đến giờ, Ngô Sở Úy giơ tay ra đếm, ít nhất cũng mười năm rồi.

"Quách Thành Vũ ngủ với bạn trai của anh ta một lần, anh ta liền tiến công trả thù mười mấy năm?"

Khương Tiểu Soái gật đầu.

Ngô Sở Úy rét lạnh, người này cũng tàn nhẫn quá! Nếu anh ta biết mình có ý đồ bất chính, sẽ không lột da mình sao?

Khương Tiểu Soái nghiêm trọng nói: "Cậu phải suy nghĩ kỹ, thực sự không được thì nhân còn sớm thoát thân đi, loại người này chúng ta không chọc nổi."

Ngô Sở Úy nhàn nhạt nói: "Đã đến nước này rồi không còn đường lui nữa."

Hai người trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ ra gì đó, liền đứng hình.

"Anh nói hễ là người Quách Thành Vũ nhìn trúng, anh ta đều muốn nghĩ cách lôi lên giường!! Vậy anh..." Muốn nói lại thôi.

"Đừng lo lắng, Quách Thành Vũ đối với tôi chỉ là đùa cho vui, tôi không để ý đến hắn, Trì Sính chắc sẽ không ra tay với tôi."

Khương Tiểu Soái ra vẻ không hề sợ hãi: "Cho dù anh ta có ra tay với tôi thì sao chứ? Đúng lúc giúp cậu thoát thân luôn! Cậu không muốn, sư phụ đây sẽ gánh giùm cậu!"

Ngô Sở Úy cảm kích rơi nước mắt, suýt nữa đã ba quỳ chín lạy Khương Tiểu Soái.

"Tiểu Soái, anh đối xử với tôi quả thật không có gì đủ diễn tả, tôi sẽ không dùng ngôn từ hoa lệ nào để tán dương anh, tôi chỉ cảm thấy, quen biết anh, cuộc đời tôi đã không uổng phí!"

Khương Tiểu Soái gác chéo chân, nhếch miệng cười.

"Thật ra, tôi cũng thích tên trọc đó."

Ngô Sở Úy, "....."
0 0 đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận