Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Cuối tuần, Ngô Sở Úy về nhà, bà Ngô lại khoe với y: "Đồng nghiệp của con thật tốt."
Ngô Sở Úy gãi trán, "Sao mẹ còn nhớ anh ta vậy?"
"Mấy hôm trước cậu ta đến nhà mình, còn mang theo không ít đồ." Nói xong quay sang mở cửa tủ, cẩn thận bưng ra một cái hộp, đặt lên bàn, "Con xem này, số tử linh chi này là người ta tặng đó, nói là có thể hạ đường huyết. Bảo mẹ bớt tiêm insulin, nói thứ đó không tốt cho sức khỏe."
Ngô Sở Úy vươn tay gẩy gẩy vài cái, cảm giác rất thô, phía trên còn có dấu vết đầu gỗ đâm vào, vừa xem là biết mọc hoang. Mấy năm nay linh chi mọc hoang vừa mắc vừa khó tìm, một hộp lớn như thế, tính ra tốn không ít tâm sức!
Đang sửng sốt, bà Ngô lại nói tiếp.
"Đại Khung à, bắp nhà ta đã chín rồi, con ra hái vài trái, nấu chín rồi mang cho đồng nghiệp của con."
Ngô Sở Úy dạ một tiếng.
Gần tối, Ngô Sở Úy xách một túi bắp nấu đến đơn vị của Trì Sính, hôm nay đúng lúc đến phiên hắn trực ca. Thời gian này Ngô Sở Úy thường xuyên đến, ông bác trông cửa cũng đã biết mặt y, thấy người liền nói: Nhân duyên của con tổng thư ký Trì thật tốt, có thằng bạn ngày nào cũng đến đưa đồ cho ăn.
"Nhóc đẹp trai, lại đến rồi?" Ông cất giọng địa phương vui vẻ vỗ vai Ngô Sở Úy.
Gọi là nhóc đẹp trai tuyệt đối không phải gọi bừa, Ngô Sở Úy người ta mỗi lần đến đều ăn mặc rất chau chuốt, trời hè cũng mặc áo sơ mi tay ngắn quần âu, một đôi giày da sáng chói.
"Hái vài trái bắp trong ruộng ở nhà, mang đi nấu, thơm hơn bắp bán trên đường nhiều." Ngô Sở Úy đặt túi ni lông lên mặt bàn, để mấy đồng nghiệp của Trì Sính tùy tiện lấy.
Trì Sính thấy móng chó của mấy kẻ kia muốn thò vào túi, trầm giọng nhắc nhở: "Đừng vội ăn, trước tiên điền xong biểu công tác cái đã, lát nữa đem lên phòng làm việc của đội trưởng Lý."
Các đồng nghiệp trêu chọc nhau, "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả bây? Trì công tử lại lo chuyện bao đồng kìa."
"Đúng thế, lần nào không phải là cậu ta điền xong cuối cùng, hôm nay còn bày đặt tích cực nữa."
"..."
Trì Sính khoác vai Ngô Sở Úy, gần như cưỡng ép tha y vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng lại, tiếng thở dốc nặng nề đã đè lên môi.
"Mặc nhiều như thế không nóng sao?" Trì Sính thô lỗ kéo áo sơ mi của Ngô Sở Úy, hai nút áo văng vèo xuống đất, "Quần cộc, guốc gỗ mát mẻ hơn."
Ngô Sở Úy thò tay loay hoay trong đồng phục của Trì Sính, trong lòng thì nóng như lửa đốt.
"Tôi ăn mặc thế này không phải vì giữ thể diện cho anh sao?"
"Cậu là gì của tôi hả? Mở miệng là bảo vì thể diện của tôi..." Trì Sính cắn tai Ngô Sở Úy, ác liệt kích thích, "Có phần của cậu sao? Ai bảo cậu giữ?"
Lo nhiều làm chi? Cứ sướng trước đã!
"Cậu ghiền đôi tay của tôi phải không?" Trì Sính ấn Ngô Sở Úy ngã lên bàn làm việc.
Ánh mắt Ngô Sở Úy đầy xấu xa: "Anh có thể bảo tôi thổi kẹo đường, tôi không thể bảo anh vuốt ống sao? Đều là kỹ thuật như nhau, anh an ủi xong tôi cũng phải an ủi cho anh mà!"
Trì Sính trực tiếp lột quần Ngô Sở Úy, nâng một chân lên đè trên bàn.
Giữa ban ngày ban mặt, hai chân mở rộng, chỗ kín hở ra lồ lộ, cái chân bị đè cố sức giật vài lần, kháng nghị: "Đừng giở trò bậy được không? Làm tốt đi."
"Thiếu thao phát hoảng rồi à?" Vật lớn dưới đáy quần Trì Sính đụng mạnh lên mông Ngô Sở Úy một cái, "Nếu cậu xấu hổ có thể khép chân lại." Nói xong xấu xa chọc điểu.
Ngô Sở Úy một khi được sướng, lòng xấu hổ gì đó đều trở thành vật ngoài thân, cái chân đó từ bị đè lên bàn đến được gác lên khuỷu tay Trì Sính, góc độ càng lúc càng lớn, động tác càng lúc càng khó đỡ, cứ thế vừa thẹn vừa sướng. Khi bạo phát, chân còn đứng run rẩy lợi hại, suýt nữa mềm nhũn ngã vào lòng Trì Sính.
"Thật dễ chịu." Ngô Sở Úy điều chỉnh hơi thở.
Trì Sính thì không thoải mái, vật cứng nóng hổi tì mạnh lên mông Ngô Sở Úy, không muốn để cậu mặc quần vào.
Ngô Sở Úy khổ sở một hồi mới xoa dịu được trái tim xao động của Trì Sính.
Sau khi sướng xong, Ngô Sở Úy luôn cảm thấy trong lòng có hơi ủy khuất, không thể nói được là tại sao.
"Tôi đi đây." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính thay đổi sắc mặt, "Như vậy liền đi?"
"Ừm, lát nữa còn có việc, đàn rắn của tôi đẻ trứng rồi, tôi phải liên hệ thu mua trứng rắn."
Móng vuốt hổ của Trì Sính cào lên bàn, vạch ra mấy vết cào.
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
Đúng đó, tôi đến đây làm gì? Ngô Sở Úy cũng không hiểu rõ. Cân nhắc một lúc, mới nhớ ra túi bắp nấu kia, đúng, tôi đến để đưa bắp nấu.
Trì Sính trừng mắt nhìn bóng lưng của Ngô Sở Úy thầm nghĩ, thằng nhóc này gần đây rất chịu khó đến, sướng xong để lại chút đồ ăn rồi bỏ đi, càng nếm mùi càng không biết vị, sao lại cảm thấy mình giống như một kẻ bán d*m vậy?
Ngô Sở Úy gãi trán, "Sao mẹ còn nhớ anh ta vậy?"
"Mấy hôm trước cậu ta đến nhà mình, còn mang theo không ít đồ." Nói xong quay sang mở cửa tủ, cẩn thận bưng ra một cái hộp, đặt lên bàn, "Con xem này, số tử linh chi này là người ta tặng đó, nói là có thể hạ đường huyết. Bảo mẹ bớt tiêm insulin, nói thứ đó không tốt cho sức khỏe."
Ngô Sở Úy vươn tay gẩy gẩy vài cái, cảm giác rất thô, phía trên còn có dấu vết đầu gỗ đâm vào, vừa xem là biết mọc hoang. Mấy năm nay linh chi mọc hoang vừa mắc vừa khó tìm, một hộp lớn như thế, tính ra tốn không ít tâm sức!
Đang sửng sốt, bà Ngô lại nói tiếp.
"Đại Khung à, bắp nhà ta đã chín rồi, con ra hái vài trái, nấu chín rồi mang cho đồng nghiệp của con."
Ngô Sở Úy dạ một tiếng.
Gần tối, Ngô Sở Úy xách một túi bắp nấu đến đơn vị của Trì Sính, hôm nay đúng lúc đến phiên hắn trực ca. Thời gian này Ngô Sở Úy thường xuyên đến, ông bác trông cửa cũng đã biết mặt y, thấy người liền nói: Nhân duyên của con tổng thư ký Trì thật tốt, có thằng bạn ngày nào cũng đến đưa đồ cho ăn.
"Nhóc đẹp trai, lại đến rồi?" Ông cất giọng địa phương vui vẻ vỗ vai Ngô Sở Úy.
Gọi là nhóc đẹp trai tuyệt đối không phải gọi bừa, Ngô Sở Úy người ta mỗi lần đến đều ăn mặc rất chau chuốt, trời hè cũng mặc áo sơ mi tay ngắn quần âu, một đôi giày da sáng chói.
"Hái vài trái bắp trong ruộng ở nhà, mang đi nấu, thơm hơn bắp bán trên đường nhiều." Ngô Sở Úy đặt túi ni lông lên mặt bàn, để mấy đồng nghiệp của Trì Sính tùy tiện lấy.
Trì Sính thấy móng chó của mấy kẻ kia muốn thò vào túi, trầm giọng nhắc nhở: "Đừng vội ăn, trước tiên điền xong biểu công tác cái đã, lát nữa đem lên phòng làm việc của đội trưởng Lý."
Các đồng nghiệp trêu chọc nhau, "Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây hả bây? Trì công tử lại lo chuyện bao đồng kìa."
"Đúng thế, lần nào không phải là cậu ta điền xong cuối cùng, hôm nay còn bày đặt tích cực nữa."
"..."
Trì Sính khoác vai Ngô Sở Úy, gần như cưỡng ép tha y vào phòng làm việc của mình, cửa vừa đóng lại, tiếng thở dốc nặng nề đã đè lên môi.
"Mặc nhiều như thế không nóng sao?" Trì Sính thô lỗ kéo áo sơ mi của Ngô Sở Úy, hai nút áo văng vèo xuống đất, "Quần cộc, guốc gỗ mát mẻ hơn."
Ngô Sở Úy thò tay loay hoay trong đồng phục của Trì Sính, trong lòng thì nóng như lửa đốt.
"Tôi ăn mặc thế này không phải vì giữ thể diện cho anh sao?"
"Cậu là gì của tôi hả? Mở miệng là bảo vì thể diện của tôi..." Trì Sính cắn tai Ngô Sở Úy, ác liệt kích thích, "Có phần của cậu sao? Ai bảo cậu giữ?"
Lo nhiều làm chi? Cứ sướng trước đã!
"Cậu ghiền đôi tay của tôi phải không?" Trì Sính ấn Ngô Sở Úy ngã lên bàn làm việc.
Ánh mắt Ngô Sở Úy đầy xấu xa: "Anh có thể bảo tôi thổi kẹo đường, tôi không thể bảo anh vuốt ống sao? Đều là kỹ thuật như nhau, anh an ủi xong tôi cũng phải an ủi cho anh mà!"
Trì Sính trực tiếp lột quần Ngô Sở Úy, nâng một chân lên đè trên bàn.
Giữa ban ngày ban mặt, hai chân mở rộng, chỗ kín hở ra lồ lộ, cái chân bị đè cố sức giật vài lần, kháng nghị: "Đừng giở trò bậy được không? Làm tốt đi."
"Thiếu thao phát hoảng rồi à?" Vật lớn dưới đáy quần Trì Sính đụng mạnh lên mông Ngô Sở Úy một cái, "Nếu cậu xấu hổ có thể khép chân lại." Nói xong xấu xa chọc điểu.
Ngô Sở Úy một khi được sướng, lòng xấu hổ gì đó đều trở thành vật ngoài thân, cái chân đó từ bị đè lên bàn đến được gác lên khuỷu tay Trì Sính, góc độ càng lúc càng lớn, động tác càng lúc càng khó đỡ, cứ thế vừa thẹn vừa sướng. Khi bạo phát, chân còn đứng run rẩy lợi hại, suýt nữa mềm nhũn ngã vào lòng Trì Sính.
"Thật dễ chịu." Ngô Sở Úy điều chỉnh hơi thở.
Trì Sính thì không thoải mái, vật cứng nóng hổi tì mạnh lên mông Ngô Sở Úy, không muốn để cậu mặc quần vào.
Ngô Sở Úy khổ sở một hồi mới xoa dịu được trái tim xao động của Trì Sính.
Sau khi sướng xong, Ngô Sở Úy luôn cảm thấy trong lòng có hơi ủy khuất, không thể nói được là tại sao.
"Tôi đi đây." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính thay đổi sắc mặt, "Như vậy liền đi?"
"Ừm, lát nữa còn có việc, đàn rắn của tôi đẻ trứng rồi, tôi phải liên hệ thu mua trứng rắn."
Móng vuốt hổ của Trì Sính cào lên bàn, vạch ra mấy vết cào.
"Vậy cậu đến đây làm gì?"
Đúng đó, tôi đến đây làm gì? Ngô Sở Úy cũng không hiểu rõ. Cân nhắc một lúc, mới nhớ ra túi bắp nấu kia, đúng, tôi đến để đưa bắp nấu.
Trì Sính trừng mắt nhìn bóng lưng của Ngô Sở Úy thầm nghĩ, thằng nhóc này gần đây rất chịu khó đến, sướng xong để lại chút đồ ăn rồi bỏ đi, càng nếm mùi càng không biết vị, sao lại cảm thấy mình giống như một kẻ bán d*m vậy?
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận