Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Tối, sau khi lo xong chuyện trại rắn đã hơn mười giờ, Ngô Sở Úy đi dạo một mình trên phố, nhớ đến thùng linh chi kia, nhớ đến kẹo đường trong tủ đông, nhớ đến "tôi chỉ từng đi siêu thị ba lần"... quá nhiều quá nhiều thứ để nhớ, càng nghĩ càng xoắn xuýt muốn chết!
Vậy có cần tiếp tục không? Đây là vấn đề nghiêm túc nhất bày ra trước mặt Ngô Sở Úy.
Nếu kết thúc như thế, có cần ngả bài với hắn không?
Hai chân không tự chủ đi về chỗ ở của Trì Sính.
Đứng ở cửa, Ngô Sở Úy lại nghĩ: Trì Sính vì Túi Dấm Nhỏ, có thể ủy khuất mình cả ngày sống trong cái lò nung đó. Vậy khi hắn đồng thời mất đi nhiều cục cưng rắn như thế, trong lòng rất khó chịu đi!
Trước khi đẩy cửa, vội hít vài hơi không khí mát lành.
Kết quả sau khi vào, chào đón y không phải là hơi nóng, mà là từng tia mát lạnh và mùi rượu nồng nặc.
Phòng ngủ vô cùng bừa bãi, ra giường gấp khúc rũ xuống đất, bên trên còn có vết máu rõ ràng và tinh dịch chưa khô, Túi Dấm Nhỏ vô thanh vô tức co mình trong hồ thủy tinh. Rất rõ ràng, nơi này không lâu trước vừa trải qua một cuộc tình ái kịch liệt. Ngô Sở Úy không biết người này có phải là Nhạc Duyệt hay không, nhưng y biết, người này không phải mình.
Trì Sính đang rửa mặt ở nhà vệ sinh.
"Tôi đến có phải không đúng lúc không?" Ngô Sở Úy tựa vào khung cửa nhìn Trì Sính.
Trì Sính không nói gì, xung quanh tấm lưng dầy rộng bao trùm làn khí âm u.
"Anh đã làm xong rồi... vậy có phải tôi có thể đi rồi?"
Khi Ngô Sở Úy hỏi ra câu này, bản thân cũng không biết mình có tâm trạng gì.
Trì Sính hung hăng bóp mặt, nghiêng đầu nhìn qua, hai chân mày như thanh kiếm sắc bén còn dính bọt nước, con ngươi đen thui, tròng trắng thì đỏ ké, đôi môi cương nghị mím chặt, tràn đầy vẻ tiêu điều.
Đánh giá Ngô Sở Úy rất lâu, Trì Sính mặt không biểu cảm mở miệng.
"Đi đi."
Ngô Sở Úy quyết tâm, đột hiên có xúc động muốn kích thích Trì Sính thật mạnh.
"Tôi cho anh biết, thật ra hôm nay tôi đến..."
"Tôi không rảnh nghe cậu lải nhải!" Trì Sính đột nhiên nghiêm giọng quát lên, cứng rắn ngắt lời Ngô Sở Úy, "Ông đây tâm trạng không vui, tôi khuyên cậu nên mau biến đi, tránh phải chịu tội."
Ngô Sở Úy không biết từ đâu nổi lên gan báo, đặt mông ngồi trên ghế bên cạnh.
"Hôm nay tôi vẫn là không đi vậy, tôi ngược lại muốn xem thử, anh có thể cho tôi chịu tội gì!"
Ra giường dính máu rớt dưới chân Ngô Sở Úy.
"Tôi đã phá ba bé còn tơ rồi, có hai người gọi 120 chở đi." Giọng nói không có bất cứ nhấp nhô nào.
Ngô Sở Úy nổi đầy gân trên cổ, con ngươi lồi ra, tay gác trên ghế nện mạnh xuống.
"Vậy thêm tiếp một người là tôi đi, chỉ cần anh trả phí thuốc thang!"
Câu nói hùng tráng của Ngô Sở Úy khiến mắt Túi Dấm Nhỏ cũng mở banh ra, lập tức ném qua ánh mắt "cậu thật ngu".
Trên thực thế, Ngô Sở Úy nói xong liền hối hận.
Trì Sính bước lại chỗ Ngô Sở Úy, cánh tay mang đầy tàn bạo nắm lấy cổ áo Ngô Sở Úy, trực tiếp kéo y dậy, ném mạnh lên giường. Binh một tiếng, đại thiết đầu của Ngô Sở Úy đụng lên thành giường, có lẽ do quán tính quá lớn, trong đầu ong ong không dứt, ngay cả cái đầu đã tê dại cũng có cảm giác đau.
"Mẹ nó đều tại anh!" Ngô Sở Úy che đầu tru lên, "Nếu không phải anh cả ngày bôi thuốc bậy bạ cho tôi, đầu tôi căn bản sẽ không biết đau, mẹ nó anh phế đi công phu của tôi rồi!!"
Trì Sính đang định xé áo Ngô Sở Úy, nghe câu này liền ngừng lại.
"Nếu anh không cách nào ngăn ngừa đầu tôi bị thương nữa, thì đừng tự mình đa tình bôi thuốc cho tôi! Nếu anh cũng lấy cái đầu tôi coi như công cụ phát tiết, thì không có tư cách lên án tôi coi nó là vũ khí!" Oán khí không hiểu ra sao từ ngực trào ra, Ngô Sở Úy gầm lên, "Toàn thân tôi chỉ có một chỗ này là cứng, anh làm nó mềm rồi, mẹ nó một chút cảm giác an toàn cũng không có! Đều là do anh tạo nghiệt! Trì Sính, tôi thao ông già anh!"
Binh binh binh!
Hung hăng dùng đầu nện lên xương sườn của Trì Sính
Vậy có cần tiếp tục không? Đây là vấn đề nghiêm túc nhất bày ra trước mặt Ngô Sở Úy.
Nếu kết thúc như thế, có cần ngả bài với hắn không?
Hai chân không tự chủ đi về chỗ ở của Trì Sính.
Đứng ở cửa, Ngô Sở Úy lại nghĩ: Trì Sính vì Túi Dấm Nhỏ, có thể ủy khuất mình cả ngày sống trong cái lò nung đó. Vậy khi hắn đồng thời mất đi nhiều cục cưng rắn như thế, trong lòng rất khó chịu đi!
Trước khi đẩy cửa, vội hít vài hơi không khí mát lành.
Kết quả sau khi vào, chào đón y không phải là hơi nóng, mà là từng tia mát lạnh và mùi rượu nồng nặc.
Phòng ngủ vô cùng bừa bãi, ra giường gấp khúc rũ xuống đất, bên trên còn có vết máu rõ ràng và tinh dịch chưa khô, Túi Dấm Nhỏ vô thanh vô tức co mình trong hồ thủy tinh. Rất rõ ràng, nơi này không lâu trước vừa trải qua một cuộc tình ái kịch liệt. Ngô Sở Úy không biết người này có phải là Nhạc Duyệt hay không, nhưng y biết, người này không phải mình.
Trì Sính đang rửa mặt ở nhà vệ sinh.
"Tôi đến có phải không đúng lúc không?" Ngô Sở Úy tựa vào khung cửa nhìn Trì Sính.
Trì Sính không nói gì, xung quanh tấm lưng dầy rộng bao trùm làn khí âm u.
"Anh đã làm xong rồi... vậy có phải tôi có thể đi rồi?"
Khi Ngô Sở Úy hỏi ra câu này, bản thân cũng không biết mình có tâm trạng gì.
Trì Sính hung hăng bóp mặt, nghiêng đầu nhìn qua, hai chân mày như thanh kiếm sắc bén còn dính bọt nước, con ngươi đen thui, tròng trắng thì đỏ ké, đôi môi cương nghị mím chặt, tràn đầy vẻ tiêu điều.
Đánh giá Ngô Sở Úy rất lâu, Trì Sính mặt không biểu cảm mở miệng.
"Đi đi."
Ngô Sở Úy quyết tâm, đột hiên có xúc động muốn kích thích Trì Sính thật mạnh.
"Tôi cho anh biết, thật ra hôm nay tôi đến..."
"Tôi không rảnh nghe cậu lải nhải!" Trì Sính đột nhiên nghiêm giọng quát lên, cứng rắn ngắt lời Ngô Sở Úy, "Ông đây tâm trạng không vui, tôi khuyên cậu nên mau biến đi, tránh phải chịu tội."
Ngô Sở Úy không biết từ đâu nổi lên gan báo, đặt mông ngồi trên ghế bên cạnh.
"Hôm nay tôi vẫn là không đi vậy, tôi ngược lại muốn xem thử, anh có thể cho tôi chịu tội gì!"
Ra giường dính máu rớt dưới chân Ngô Sở Úy.
"Tôi đã phá ba bé còn tơ rồi, có hai người gọi 120 chở đi." Giọng nói không có bất cứ nhấp nhô nào.
Ngô Sở Úy nổi đầy gân trên cổ, con ngươi lồi ra, tay gác trên ghế nện mạnh xuống.
"Vậy thêm tiếp một người là tôi đi, chỉ cần anh trả phí thuốc thang!"
Câu nói hùng tráng của Ngô Sở Úy khiến mắt Túi Dấm Nhỏ cũng mở banh ra, lập tức ném qua ánh mắt "cậu thật ngu".
Trên thực thế, Ngô Sở Úy nói xong liền hối hận.
Trì Sính bước lại chỗ Ngô Sở Úy, cánh tay mang đầy tàn bạo nắm lấy cổ áo Ngô Sở Úy, trực tiếp kéo y dậy, ném mạnh lên giường. Binh một tiếng, đại thiết đầu của Ngô Sở Úy đụng lên thành giường, có lẽ do quán tính quá lớn, trong đầu ong ong không dứt, ngay cả cái đầu đã tê dại cũng có cảm giác đau.
"Mẹ nó đều tại anh!" Ngô Sở Úy che đầu tru lên, "Nếu không phải anh cả ngày bôi thuốc bậy bạ cho tôi, đầu tôi căn bản sẽ không biết đau, mẹ nó anh phế đi công phu của tôi rồi!!"
Trì Sính đang định xé áo Ngô Sở Úy, nghe câu này liền ngừng lại.
"Nếu anh không cách nào ngăn ngừa đầu tôi bị thương nữa, thì đừng tự mình đa tình bôi thuốc cho tôi! Nếu anh cũng lấy cái đầu tôi coi như công cụ phát tiết, thì không có tư cách lên án tôi coi nó là vũ khí!" Oán khí không hiểu ra sao từ ngực trào ra, Ngô Sở Úy gầm lên, "Toàn thân tôi chỉ có một chỗ này là cứng, anh làm nó mềm rồi, mẹ nó một chút cảm giác an toàn cũng không có! Đều là do anh tạo nghiệt! Trì Sính, tôi thao ông già anh!"
Binh binh binh!
Hung hăng dùng đầu nện lên xương sườn của Trì Sính
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận