Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Trì Sính không đi tìm Nhạc Duyệt.
Lái xe được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ, chị ruột của cưng đã về, nhanh chóng ra sân bay đón nào! Trì Sính xoay đầu xe đến phi trường, đón Trì Giai Lệ cùng hai đứa cháu một trắng một đen về nhà.
"Nào, để ông ngoại ôm cái."
Trì Viễn Đoan cúi xuống, ôm tiểu Hắc tiểu Bạch lên, một trái một phải hôn cho đã, hôn xong bên này thì sang bên kia, Chung Văn Ngọc nhìn mà nóng mắt nóng lòng, luôn miệng thúc giục Trì Viễn Đoan.
"Hôn vài cái là được rồi, miệng toàn là chân râu."
Trì Giai Lệ nghe thế khoác tay, "Mẹ, mẹ đừng để ý như thế, con nít không mỏng manh vậy đâu."
Nhũ danh của tiểu Hắc là Đâu Đâu, nhũ danh của tiểu Bạch là Quyển Quyển, Đâu Đâu khát rồi, kêu muốn uống nước.
"Mẹ đang bận, tìm cậu con đi." Trì Giai Lệ chỉ Trì Sính.
Trì Sính rót một ly nước cho Đâu Đâu, "Tiểu Hắc, uống đi."
"Em không thể gọi bằng tên sao?" Trì Giai Lệ không vui, trở về là cứ gọi tiểu Hắc.
Trì Sính chuyên lựa lời Trì Giai Lệ không thích nghe, "Chị phải chú ý một chút, ban đêm đừng dẫn con ra ngoài, coi chừng lạc!"
"Em..."
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh cười nói: "Trưa mai cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm, Trì Sính, con cũng gọi Nhạc Duyệt đi cùng, đúng lúc giới thiệu cho chị con biết luôn."
"Nhạc Duyệt?" Trì Giai Lệ vẻ mặt hoang mang, "Ai vậy?"
Chung Văn Ngọc cười nói: "Bạn gái của em con."
Trì Giai Lệ hừ một tiếng, "Mở óc rồi? Không dễ dàng đâu!"
Hôm sau, Trì Sính dẫn Nhạc Duyệt đến, sau khi gặp mặt, Nhạc Duyệt chào hỏi với cha mẹ Trì Sính trước, rồi mới dịu giọng gọi Trì Giai Lệ: "Chị, em là Nhạc Duyệt."
Trì Giai Lệ cười không nóng không lạnh, so với cách trang điểm tinh xảo của Nhạc Duyệt, cô có thể nói là để mặt mộc ra đường. Mái tóc tùy tiện cột lên, một chiếc đầm dài không có bất cứ hoa văn nào, đôi giày đế bằng. Nhưng trong từng hành động, từng lời nói tiếng cười đều để lộ quý khí, thật sự không phải người bình thường có thể giả ra được.
Nhạc Duyệt cúi người, lấy hai món đồ chơi trong túi cho hai đứa trẻ.
"Đây là dì mua tặng các con!"
Đâu Đâu và Quyển Quyển vui mừng đón lấy, chơi đùa thích không buông tay.
Trì Giai Lệ đột nhiên đưa tay ra, dùng tiếng Anh giọng Mỹ chính gốc nói với hai đứa trẻ: "Đưa đồ chơi cho mẹ trước, sắp phải ăn cơm rồi, không thể lại đụng vào đồ dơ."
Nhạc Duyệt nghe hiểu được từ "đồ dơ" đó.
Lúc ăn cơm, cả nhà nói chuyện vui vẻ, Trì Giai Lệ không nói gì nhiều, vẫn bận đút cho hai đứa con. Nhạc Duyệt luôn cố ý vô tình bắt chuyện với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ phản ứng lạnh nhạt, Nhạc Duyệt gắp đồ ăn cho Đâu Đâu Và Quyển Quyển, Trì Giai Lệ cũng không đút cho con ăn.
Kết thúc bữa cơm về nhà, Trì Giai Lệ trách mắng cha mẹ một hồi.
"Con nói ba mẹ này, có phải hai người một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng không? Chuyện của em con và Uông Thạc đã qua sáu năm rồi, không phải nó chỉ đi lầm đường một lần thôi sao? Hai người cần phải sợ đến vậy hả? Tùy tùy tiện tiện chọn một phụ nữ cũng dám gật đầu? Có thể đừng làm hư con trai mình như vậy không hả?"
Sắc mặt Trì Viễn Đoan không tốt lắm, "Ba mẹ đang ủng hộ nó yêu đương, chưa nói đến chuyện kết hôn. Nó có thể tìm một bạn gái đã là không tồi, cả ngày chui trong ổ rắn, ai chịu theo nó chứ?"
"Đúng vậy đó." Chung Văn Ngọc chen vào, "Mẹ xem cô gái đó cũng không tồi, điều kiện gia đình bình thường, nhưng rất thông minh, tướng mạo cũng đẹp. Con gái tốt danh môn vọng tộc thì không ít, nhưng em con không vừa mắt!"
"Căn bản không phải là chuyện điều kiện!" Trì Giai Lệ tức giận, "Nếu cô ta thật sự là một cô gái mộc mạc thì cũng tốt, ba mẹ nhìn vẻ mặt thế tục của cô ta đi, chỉ thiếu chưa viết trên trán mấy chữ 'tôi muốn đu cây to' thôi!"
"Đừng nói bậy." Chung Văn Ngọc trừng mắt nhìn Trì Giai Lệ, " Con mới gặp người ta lần đầu, có thể nhìn ra cái gì?"
Trì Giai Lệ không nặng không nhẹ ném lại một câu.
"Không tin thì tự đi mà nhìn."
Từ bàn tiệc trở về, Nhạc Duyệt thân tầm không yên, buồn bực không vui, đúng lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn nặc danh.
"Đừng nằm mơ xuân thu đại mộng của cô nữa, ba mẹ Trì Sính không thể để cô làm con dâu đâu."
Cái này là do ai gửi đến? Nhạc Duyệt lạnh lòng, trong đầu hiện lên gương mặt của Trì Giai Lệ, cùng thái độ bài xích lạnh nhạt trên bàn ăn hôm nay. Nhưng giọng điệu này, lại không giống của Trì Giai Lệ.
Đang nghĩ thế, lại một tin nhắn gửi đến.
"Cũng không tự nhìn lại xem mình nặng mấy lạng mấy cân."
Rất nhanh, Nhạc Duyệt lại nhận được tin nhắn thứ ba, thứ tư, thứ năm... ý tứ đại khái đều không có gì khác, chính là khuyên cô nên sớm tỉnh ngộ, đừng nằm mơ mộng đẹp muốn vào danh môn nữa.
Cơn giận vọt lên không thể giữ lại.
"Mày là ai hả? Nói đi! Có bản lĩnh thì lộ thân phận ra, đứng sau lưng múa lưỡi thì có tài cán gì? Mẹ nó tao có gả được hay không liên quan gì đến cái mông mày hả? Mẹ nó mày thiếu đánh đó hả?..."
Ngô Sở Úy ném di động sang một bên tùy nó kêu gào, mắt xem trận bóng rổ đặc sắc, ung dung cắn hột dưa, đó gọi là thoải mái!
Lái xe được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ, chị ruột của cưng đã về, nhanh chóng ra sân bay đón nào! Trì Sính xoay đầu xe đến phi trường, đón Trì Giai Lệ cùng hai đứa cháu một trắng một đen về nhà.
"Nào, để ông ngoại ôm cái."
Trì Viễn Đoan cúi xuống, ôm tiểu Hắc tiểu Bạch lên, một trái một phải hôn cho đã, hôn xong bên này thì sang bên kia, Chung Văn Ngọc nhìn mà nóng mắt nóng lòng, luôn miệng thúc giục Trì Viễn Đoan.
"Hôn vài cái là được rồi, miệng toàn là chân râu."
Trì Giai Lệ nghe thế khoác tay, "Mẹ, mẹ đừng để ý như thế, con nít không mỏng manh vậy đâu."
Nhũ danh của tiểu Hắc là Đâu Đâu, nhũ danh của tiểu Bạch là Quyển Quyển, Đâu Đâu khát rồi, kêu muốn uống nước.
"Mẹ đang bận, tìm cậu con đi." Trì Giai Lệ chỉ Trì Sính.
Trì Sính rót một ly nước cho Đâu Đâu, "Tiểu Hắc, uống đi."
"Em không thể gọi bằng tên sao?" Trì Giai Lệ không vui, trở về là cứ gọi tiểu Hắc.
Trì Sính chuyên lựa lời Trì Giai Lệ không thích nghe, "Chị phải chú ý một chút, ban đêm đừng dẫn con ra ngoài, coi chừng lạc!"
"Em..."
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh cười nói: "Trưa mai cả nhà chúng ta ra ngoài ăn cơm, Trì Sính, con cũng gọi Nhạc Duyệt đi cùng, đúng lúc giới thiệu cho chị con biết luôn."
"Nhạc Duyệt?" Trì Giai Lệ vẻ mặt hoang mang, "Ai vậy?"
Chung Văn Ngọc cười nói: "Bạn gái của em con."
Trì Giai Lệ hừ một tiếng, "Mở óc rồi? Không dễ dàng đâu!"
Hôm sau, Trì Sính dẫn Nhạc Duyệt đến, sau khi gặp mặt, Nhạc Duyệt chào hỏi với cha mẹ Trì Sính trước, rồi mới dịu giọng gọi Trì Giai Lệ: "Chị, em là Nhạc Duyệt."
Trì Giai Lệ cười không nóng không lạnh, so với cách trang điểm tinh xảo của Nhạc Duyệt, cô có thể nói là để mặt mộc ra đường. Mái tóc tùy tiện cột lên, một chiếc đầm dài không có bất cứ hoa văn nào, đôi giày đế bằng. Nhưng trong từng hành động, từng lời nói tiếng cười đều để lộ quý khí, thật sự không phải người bình thường có thể giả ra được.
Nhạc Duyệt cúi người, lấy hai món đồ chơi trong túi cho hai đứa trẻ.
"Đây là dì mua tặng các con!"
Đâu Đâu và Quyển Quyển vui mừng đón lấy, chơi đùa thích không buông tay.
Trì Giai Lệ đột nhiên đưa tay ra, dùng tiếng Anh giọng Mỹ chính gốc nói với hai đứa trẻ: "Đưa đồ chơi cho mẹ trước, sắp phải ăn cơm rồi, không thể lại đụng vào đồ dơ."
Nhạc Duyệt nghe hiểu được từ "đồ dơ" đó.
Lúc ăn cơm, cả nhà nói chuyện vui vẻ, Trì Giai Lệ không nói gì nhiều, vẫn bận đút cho hai đứa con. Nhạc Duyệt luôn cố ý vô tình bắt chuyện với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ phản ứng lạnh nhạt, Nhạc Duyệt gắp đồ ăn cho Đâu Đâu Và Quyển Quyển, Trì Giai Lệ cũng không đút cho con ăn.
Kết thúc bữa cơm về nhà, Trì Giai Lệ trách mắng cha mẹ một hồi.
"Con nói ba mẹ này, có phải hai người một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng không? Chuyện của em con và Uông Thạc đã qua sáu năm rồi, không phải nó chỉ đi lầm đường một lần thôi sao? Hai người cần phải sợ đến vậy hả? Tùy tùy tiện tiện chọn một phụ nữ cũng dám gật đầu? Có thể đừng làm hư con trai mình như vậy không hả?"
Sắc mặt Trì Viễn Đoan không tốt lắm, "Ba mẹ đang ủng hộ nó yêu đương, chưa nói đến chuyện kết hôn. Nó có thể tìm một bạn gái đã là không tồi, cả ngày chui trong ổ rắn, ai chịu theo nó chứ?"
"Đúng vậy đó." Chung Văn Ngọc chen vào, "Mẹ xem cô gái đó cũng không tồi, điều kiện gia đình bình thường, nhưng rất thông minh, tướng mạo cũng đẹp. Con gái tốt danh môn vọng tộc thì không ít, nhưng em con không vừa mắt!"
"Căn bản không phải là chuyện điều kiện!" Trì Giai Lệ tức giận, "Nếu cô ta thật sự là một cô gái mộc mạc thì cũng tốt, ba mẹ nhìn vẻ mặt thế tục của cô ta đi, chỉ thiếu chưa viết trên trán mấy chữ 'tôi muốn đu cây to' thôi!"
"Đừng nói bậy." Chung Văn Ngọc trừng mắt nhìn Trì Giai Lệ, " Con mới gặp người ta lần đầu, có thể nhìn ra cái gì?"
Trì Giai Lệ không nặng không nhẹ ném lại một câu.
"Không tin thì tự đi mà nhìn."
Từ bàn tiệc trở về, Nhạc Duyệt thân tầm không yên, buồn bực không vui, đúng lúc này, cô lại nhận được một tin nhắn nặc danh.
"Đừng nằm mơ xuân thu đại mộng của cô nữa, ba mẹ Trì Sính không thể để cô làm con dâu đâu."
Cái này là do ai gửi đến? Nhạc Duyệt lạnh lòng, trong đầu hiện lên gương mặt của Trì Giai Lệ, cùng thái độ bài xích lạnh nhạt trên bàn ăn hôm nay. Nhưng giọng điệu này, lại không giống của Trì Giai Lệ.
Đang nghĩ thế, lại một tin nhắn gửi đến.
"Cũng không tự nhìn lại xem mình nặng mấy lạng mấy cân."
Rất nhanh, Nhạc Duyệt lại nhận được tin nhắn thứ ba, thứ tư, thứ năm... ý tứ đại khái đều không có gì khác, chính là khuyên cô nên sớm tỉnh ngộ, đừng nằm mơ mộng đẹp muốn vào danh môn nữa.
Cơn giận vọt lên không thể giữ lại.
"Mày là ai hả? Nói đi! Có bản lĩnh thì lộ thân phận ra, đứng sau lưng múa lưỡi thì có tài cán gì? Mẹ nó tao có gả được hay không liên quan gì đến cái mông mày hả? Mẹ nó mày thiếu đánh đó hả?..."
Ngô Sở Úy ném di động sang một bên tùy nó kêu gào, mắt xem trận bóng rổ đặc sắc, ung dung cắn hột dưa, đó gọi là thoải mái!
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận