Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Ngô Sở Úy nhận được bài thơ này, lập tức động mạnh lên giường, má! Má! Má! Nói cái gì cũng không quên nhắc đến hai trái trứng lớn. Trứng của tôi lớn sao? Lớn chỗ nào? Ngô Sở Úy thò tay vào ổ chăn đo một chút, trong lòng không phục, một chút cũng không lớn, còn kém xa cái pín lừa của anh!
Thế là, ngón tay hung ác đâm chọt bàn phím.
Trì Sính buông di động xuống, thu dọn giấy bút.
Nhạc Duyệt thầm vui, cuối cùng cũng xong rồi, vừa muốn sáp qua, âm báo tin nhắn lại vang lên.
"Nói trứng sao không nói pín?
Ngày xưa triền miên hiện trước mắt,
Anh đẩy tôi kéo pín cọ pín,
Tôi cọ anh cọ trứng đánh trứng."
Trong lòng Trì Sính sôi sục sóng lớn, hồn đều sắp bị Ngô Sở Úy câu đi, tiếp tục mở giấy ra, đã đấu thì đấu cho sướng.
Nhạc Duyệt hoàn toàn không ngờ được, người họ Trì nào đó múa bút thành văn, kỳ thật là đang tán tỉnh. Cô càng không ngờ được, Trì Sính khom người ổn định như thế, nhưng cây gậy bên dưới đã rục rịch từ lâu, không phải vì cô gợi cảm nóng bỏng, mà vì mấy hàng chữ kia.
Lại hơn hai mươi phút, khóe miệng Trì Sính hiện nụ cười dữ tợn.
"Tôi đây khí định tâm tự an,
Một câu dâm ngữ loạn tình tôi,
Dục vọng càn quét giữa khe mông,
Đánh thẳng một mạch chẳng muốn dừng."
Ngô Sở Úy đợi cũng sắp ngủ mất, nghe âm báo tin nhắn, vội cầm di động lên, vừa thấy nội dung lập tức liền có tinh thần. Ngửa đầu gào to ba tiếng, khí thế hào hùng, ý chí hiên ngang.
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính xuống giường, thần kinh đang lười biếng lập tức bị gọi tỉnh, ánh mắt nóng bỏng ném qua, nhưng không thể thành công dụ Trì Sính lại đây. Ngược lại do Túi Dấm Nhỏ bị giày vò, Trì Sính tạm thời dừng bút đến giải cứu nó ra.
Vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời nhốt Túi Dấm Nhỏ vào hồ kính, lúc nãy văn chương lai láng, không nhớ đến Nhị Bảo. Lúc này nhân lúc Ngô Sở Úy bận suy nghĩ, hắn vội đi an ủi thằng con.
Thấy Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ ra, tim Nhạc Duyệt lạnh đi một nửa.
Đợi khi âm báo tin nhắn vang lên lần nữa, tim Nhạc Duyệt hoàn toàn lạnh đi.
Đêm nay, không biết phải trôi qua thế nào.
Trì Sính không biết mệt mỏi làm thơ tán tỉnh trên giấy, Túi Dấm Nhỏ bám trên lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo ném sang Nhạc Duyệt. Hận ý của Nhạc Duyệt với Túi Dấm Nhỏ càng tăng thêm mấy phần, nếu không có thứ động vật máu lạnh chướng mắt này, cô hoàn toàn có thể ghé vào cạnh Trì Sính, lấy giấy bút dưới tay hắn, khuyên hắn nên sớm nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô động đậy, Túi Dấm Nhỏ nhất định sẽ ném ánh mắt phòng bị qua, không cho phép vượt giới hạn.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Duyệt luôn trôi qua trong nôn nóng và bất an.
Số điện thoại xa lạ gửi tin nặc danh lúc trước thỉnh thoảng sẽ quấy rối cô, mỗi lần đều sẽ dùng vài ngôn từ công kích, chế nhạo Nhạc Duyệt không tự biết mình, sào không đủ chắc còn muốn câu cá lớn, cẩn thận tự lọt xuống mương.
Càng tự mình ám thị, càng không thể khống chế muốn nghĩ về hướng đó, vì cô thực sự không có cảm giác an toàn. Bên phía Trì Sính thì không thể trông mong rồi, hiện tại hắn cũng không thèm lại gần cô. Trì Giai Lệ hiển nhiên không thích cô, không tất yếu phải đụng vào cái đinh này, hiện tại người duy nhất có thể trông mong, chính là mẹ của Trì Sính.
Thế là, Nhạc Duyệt điều chỉnh chiến lược.
Không quấn lấy Trì Sính nữa, mà đặt tâm tư lên mẹ chồng tương lai.
Nói cũng khéo, Nhạc Duyệt nhận được tin nhắn nặc danh chưa được mấy ngày, Chung Văn Ngọc cũng nhận được một tin nhắn.
"Quản cho tốt con trai bà, đừng để nó đến quấy rối tôi, tôi là đàn ông bình thường."
Chung Văn Ngọc cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gọi điện đến, Chung Văn Ngọc trong lòng run rẩy. Sau khi gặp mặt, thấy Nhạc Duyệt vẫn tươi cười như cũ, nét mặt hồng hào, bà mới yên tâm một chút.
Mấy ngày sau, sự bầu bạn của Nhạc Duyệt mang đến an ủi về mặt tâm lý cho Chung Văn Ngọc rất nhiều.
Mà trong lời nói của Chung Văn Ngọc đã truyền đạt sự chấp nhận và thương yêu cũng khiến Nhạc Duyệt yên tâm phần nào.
Hai người phụ nữ nắm lấy đối phương như cọng rơm cứu mạng, an ủi lẫn nhau.
Thế là, ngón tay hung ác đâm chọt bàn phím.
Trì Sính buông di động xuống, thu dọn giấy bút.
Nhạc Duyệt thầm vui, cuối cùng cũng xong rồi, vừa muốn sáp qua, âm báo tin nhắn lại vang lên.
"Nói trứng sao không nói pín?
Ngày xưa triền miên hiện trước mắt,
Anh đẩy tôi kéo pín cọ pín,
Tôi cọ anh cọ trứng đánh trứng."
Trong lòng Trì Sính sôi sục sóng lớn, hồn đều sắp bị Ngô Sở Úy câu đi, tiếp tục mở giấy ra, đã đấu thì đấu cho sướng.
Nhạc Duyệt hoàn toàn không ngờ được, người họ Trì nào đó múa bút thành văn, kỳ thật là đang tán tỉnh. Cô càng không ngờ được, Trì Sính khom người ổn định như thế, nhưng cây gậy bên dưới đã rục rịch từ lâu, không phải vì cô gợi cảm nóng bỏng, mà vì mấy hàng chữ kia.
Lại hơn hai mươi phút, khóe miệng Trì Sính hiện nụ cười dữ tợn.
"Tôi đây khí định tâm tự an,
Một câu dâm ngữ loạn tình tôi,
Dục vọng càn quét giữa khe mông,
Đánh thẳng một mạch chẳng muốn dừng."
Ngô Sở Úy đợi cũng sắp ngủ mất, nghe âm báo tin nhắn, vội cầm di động lên, vừa thấy nội dung lập tức liền có tinh thần. Ngửa đầu gào to ba tiếng, khí thế hào hùng, ý chí hiên ngang.
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính xuống giường, thần kinh đang lười biếng lập tức bị gọi tỉnh, ánh mắt nóng bỏng ném qua, nhưng không thể thành công dụ Trì Sính lại đây. Ngược lại do Túi Dấm Nhỏ bị giày vò, Trì Sính tạm thời dừng bút đến giải cứu nó ra.
Vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời nhốt Túi Dấm Nhỏ vào hồ kính, lúc nãy văn chương lai láng, không nhớ đến Nhị Bảo. Lúc này nhân lúc Ngô Sở Úy bận suy nghĩ, hắn vội đi an ủi thằng con.
Thấy Trì Sính ôm Túi Dấm Nhỏ ra, tim Nhạc Duyệt lạnh đi một nửa.
Đợi khi âm báo tin nhắn vang lên lần nữa, tim Nhạc Duyệt hoàn toàn lạnh đi.
Đêm nay, không biết phải trôi qua thế nào.
Trì Sính không biết mệt mỏi làm thơ tán tỉnh trên giấy, Túi Dấm Nhỏ bám trên lưng hắn, ánh mắt lạnh lẽo ném sang Nhạc Duyệt. Hận ý của Nhạc Duyệt với Túi Dấm Nhỏ càng tăng thêm mấy phần, nếu không có thứ động vật máu lạnh chướng mắt này, cô hoàn toàn có thể ghé vào cạnh Trì Sính, lấy giấy bút dưới tay hắn, khuyên hắn nên sớm nghỉ ngơi. Nhưng bây giờ, chỉ cần cô động đậy, Túi Dấm Nhỏ nhất định sẽ ném ánh mắt phòng bị qua, không cho phép vượt giới hạn.
Mấy ngày sau đó, Nhạc Duyệt luôn trôi qua trong nôn nóng và bất an.
Số điện thoại xa lạ gửi tin nặc danh lúc trước thỉnh thoảng sẽ quấy rối cô, mỗi lần đều sẽ dùng vài ngôn từ công kích, chế nhạo Nhạc Duyệt không tự biết mình, sào không đủ chắc còn muốn câu cá lớn, cẩn thận tự lọt xuống mương.
Càng tự mình ám thị, càng không thể khống chế muốn nghĩ về hướng đó, vì cô thực sự không có cảm giác an toàn. Bên phía Trì Sính thì không thể trông mong rồi, hiện tại hắn cũng không thèm lại gần cô. Trì Giai Lệ hiển nhiên không thích cô, không tất yếu phải đụng vào cái đinh này, hiện tại người duy nhất có thể trông mong, chính là mẹ của Trì Sính.
Thế là, Nhạc Duyệt điều chỉnh chiến lược.
Không quấn lấy Trì Sính nữa, mà đặt tâm tư lên mẹ chồng tương lai.
Nói cũng khéo, Nhạc Duyệt nhận được tin nhắn nặc danh chưa được mấy ngày, Chung Văn Ngọc cũng nhận được một tin nhắn.
"Quản cho tốt con trai bà, đừng để nó đến quấy rối tôi, tôi là đàn ông bình thường."
Chung Văn Ngọc cả đêm không chợp mắt.
Ngày hôm sau, Nhạc Duyệt gọi điện đến, Chung Văn Ngọc trong lòng run rẩy. Sau khi gặp mặt, thấy Nhạc Duyệt vẫn tươi cười như cũ, nét mặt hồng hào, bà mới yên tâm một chút.
Mấy ngày sau, sự bầu bạn của Nhạc Duyệt mang đến an ủi về mặt tâm lý cho Chung Văn Ngọc rất nhiều.
Mà trong lời nói của Chung Văn Ngọc đã truyền đạt sự chấp nhận và thương yêu cũng khiến Nhạc Duyệt yên tâm phần nào.
Hai người phụ nữ nắm lấy đối phương như cọng rơm cứu mạng, an ủi lẫn nhau.
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận