Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Trì Sính cố ý đi thật chậm, so với đột nhiên xông vào, thưởng thức sự nhếch nhác của người nào đó, hắn càng thích cho y một chút thời gian để chuẩn bị, để y hóa trang xong rồi, xem thử y còn có thể giả ra kiểu nào.
Tìm được đồ ngủ, nhanh chóng phủ lên người.
Trì Sính vào phòng khám bệnh rót một ly nước uống ừng ực, Ngô Sở Úy kéo kéo áo, bình ổn hơi thở, chậm rãi bước ra cửa phòng ngủ, tựa lên khung cửa, hứng thú nhìn Trì Sính.
"Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"
Trì Sính đoán không sai, thằng nhóc này một giây trước còn ủ trên ghế gảy móng chân, giây tiếp theo đã khoanh tay lại, ra vẻ nghiêm chỉnh. Áo ngủ còn chưa cột chặt, cổ áo mở rộng, miễn cưỡng lộ ra rãnh ngực mơ hồ. Hai chân hơi bắt chéo nhau, một chân khiễng gót, như thể cho thêm tí nhạc thì có thể nhảy lên.
Trì Sính phát hiện, mỗi một tế bào trên người Ngô Sở Úy đều có thể mang đến vô tận lạc thú cho hắn.
Ngô Sở Úy đặt tay lên ngực Trì Sính, ánh mắt sắc bén.
"Đang nói chuyện với anh đó, không nghe thấy sao? Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"
Ngụ ý là, mẹ nó anh còn biết đến tìm tôi nữa hả!!
Trì Sính mỉm cười đầy vị dương cương: "Gió dục."
Hất cằm lên: "Miệng tôn trọng chút đi, đây là nơi văn minh."
"Văn minh..." Trì Sính vô cùng hứng thú nghiền ngẫm hai chữ này, gọng kiềm bóp chặt chiếc cằm hất lên đó, kề đầu vào cái trán cứng ngắc kia, nhẹ giọng hỏi: "Nơi văn minh sao lại đẻ ra đồ lẳng lơ như cậu?"
"Anh nói ai lẳng lơ?" Nhe nanh múa vuốt.
Ngậm lấy chiếc răng khểnh kia, "Cậu còn không rõ hay sao?"
Giây tiếp theo, cậu trực tiếp bị một đôi tay to xách ngược lên cao, vạt dưới áo ngủ phủ lên mặt, lộ ra hai chân vừa dài vừa thẳng. Quần lót bao chặt mông và trứng, giống như mọc sẵn trên thịt. Nửa che nửa lộ, như lộ như không là gì, chính là kiểu ăn mặc kín kẽ này đây, có thể khiến người ta nóng mắt.
"Trì đầu trọc! Anh thả tôi xuống, tôi đếm đến ba..."
Cậu đếm đến ba trăm tôi cũng bất kể, Trì Sính chỉ lo móc trứng bảo bối mà hắn tâm tâm niệm niệm ra.
Ngô Sở Úy giãy dụa kêu gào, phần eo vặn vẹo trên người Trì Sính.
"Cậu sáng tác cho tôi một bài thơ ngẫu hứng nữa, tôi sẽ thả cậu xuống."
Đỏ mặt gân cổ lên: "Tôi không biết sáng tác."
Lòng bàn tay xoa vuốt hai quả trứng bảo bối, "Ở sau lưng tôi thì có thể văn chương lai láng, ở trước mặt tôi sao lại không sáng tác được?"
Ngô Sở Úy bị trêu chọc làm hơi thở trở nên gấp rút, trong lòng thì bốc lửa.
"Thả tôi xuống, tôi tặng cho anh thứ khác."
"Không lừa anh, tôi bán trứng rắn rồi trích một khoản lớn ra mua một món quà cho anh."
Trầm mặc một lát, Trì Sính cuối cùng cũng thả Ngô Sở Úy xuống.
Ngô Sở Úy vuốt vuốt tóc, lầm bầm lại chỗ tủ quần áo, lấy một cái hộp tinh xảo cạnh đó, mở ra trước mặt Trì Sính, bên trong là một sợi dây nịt.
"Nè, mua cho anh đó."
Trì Sính cầm lên đánh giá một chút, cười nhìn Ngô Sở Úy.
"Cậu lấy thứ nát này ra để đối phó tôi?"
Ngô Sở Úy lập tức đen mặt, thò tay muốn giật lại.
"Không cần thì dẹp đi, để lại tôi tự xài." Ra vẻ muốn giật lại.
Trì Sính không cho, ánh mắt được một tấc lấn một thước nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, "Sao cậu không tự tay làm một sợi cho tôi?"
"Tôi lấy cái gì để làm cho anh hả?" Ngô Sở Úy bực bội nói.
Trì Sính không để tâm đáp, "Rắn của cậu lột nhiều da như thế, làm một sợi dây nịt không phải rất dễ sao?"
Như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Ngô Sở Úy đấm ngực dậm chân.
"Sao không nói sớm hả, nói sớm thì tôi không cần tốn tiền vô ích rồi." Đến lúc này vẫn còn đau lòng hơn ba trăm tệ.
Thật ra Trì Sính rất thích, dây nịt rất bình thường, nhưng vì là Ngô Sở Úy tặng, nên có thêm cảm giác được săn sóc.
Trì Sính mở túi ni lông bọc bên ngoài ra, rũ sợi dây nịt xuống, quấn quanh lòng bàn tay, nhẹ nhàng quất lên mông Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy che mông nhe răng quát lên: "Anh quất tôi làm gì?"
"Thử coi dễ xài không." Lại quất vài cái vào lòng bàn tay.
Ngô Sở Úy tức điên: "Tôi tặng dây nịt cho anh để anh đi quất người sao hả?"
"Cái này có hai tác dụng, bữa nào cái mông bự của cậu ngứa ngáy, quất vài cái sẽ giải nghẹn cho cậu." Cười không chút phúc hậu.
Ngô Sở Úy thầm mắng biến thái, quay đi định dọn dẹp tủ, đột nhiên lại bị Trì Sính kéo về.
"Thắt cho tôi đi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy gồng lên, "Anh không có tay hả?"
"Không dễ xài như đôi tay của cậu." Nói xong nhét dây nịt vào tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cứng người một lúc, rồi vẫn cầm lấy một đầu dây nịt, luồn qua đỉa quần đầu tiên, rồi sang đỉa quần thứ hai, cái chính giữa, cái kế đó, cái cuối cùng... vòng một vòng quanh eo, siết mạnh đến lỗ cài trong cùng, cho nghẹn chết!
Tay bị Trì Sính ấn lên dây nịt, giọng nói trầm vang lên bên tai.
"Tối nay tôi không đi nữa."
Ngô Sở Úy biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
"Bị cậu làm mắc kẹt rồi, còn đi kiểu gì?"
Tìm được đồ ngủ, nhanh chóng phủ lên người.
Trì Sính vào phòng khám bệnh rót một ly nước uống ừng ực, Ngô Sở Úy kéo kéo áo, bình ổn hơi thở, chậm rãi bước ra cửa phòng ngủ, tựa lên khung cửa, hứng thú nhìn Trì Sính.
"Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"
Trì Sính đoán không sai, thằng nhóc này một giây trước còn ủ trên ghế gảy móng chân, giây tiếp theo đã khoanh tay lại, ra vẻ nghiêm chỉnh. Áo ngủ còn chưa cột chặt, cổ áo mở rộng, miễn cưỡng lộ ra rãnh ngực mơ hồ. Hai chân hơi bắt chéo nhau, một chân khiễng gót, như thể cho thêm tí nhạc thì có thể nhảy lên.
Trì Sính phát hiện, mỗi một tế bào trên người Ngô Sở Úy đều có thể mang đến vô tận lạc thú cho hắn.
Ngô Sở Úy đặt tay lên ngực Trì Sính, ánh mắt sắc bén.
"Đang nói chuyện với anh đó, không nghe thấy sao? Ngọn gió nào đưa anh đến đây?"
Ngụ ý là, mẹ nó anh còn biết đến tìm tôi nữa hả!!
Trì Sính mỉm cười đầy vị dương cương: "Gió dục."
Hất cằm lên: "Miệng tôn trọng chút đi, đây là nơi văn minh."
"Văn minh..." Trì Sính vô cùng hứng thú nghiền ngẫm hai chữ này, gọng kiềm bóp chặt chiếc cằm hất lên đó, kề đầu vào cái trán cứng ngắc kia, nhẹ giọng hỏi: "Nơi văn minh sao lại đẻ ra đồ lẳng lơ như cậu?"
"Anh nói ai lẳng lơ?" Nhe nanh múa vuốt.
Ngậm lấy chiếc răng khểnh kia, "Cậu còn không rõ hay sao?"
Giây tiếp theo, cậu trực tiếp bị một đôi tay to xách ngược lên cao, vạt dưới áo ngủ phủ lên mặt, lộ ra hai chân vừa dài vừa thẳng. Quần lót bao chặt mông và trứng, giống như mọc sẵn trên thịt. Nửa che nửa lộ, như lộ như không là gì, chính là kiểu ăn mặc kín kẽ này đây, có thể khiến người ta nóng mắt.
"Trì đầu trọc! Anh thả tôi xuống, tôi đếm đến ba..."
Cậu đếm đến ba trăm tôi cũng bất kể, Trì Sính chỉ lo móc trứng bảo bối mà hắn tâm tâm niệm niệm ra.
Ngô Sở Úy giãy dụa kêu gào, phần eo vặn vẹo trên người Trì Sính.
"Cậu sáng tác cho tôi một bài thơ ngẫu hứng nữa, tôi sẽ thả cậu xuống."
Đỏ mặt gân cổ lên: "Tôi không biết sáng tác."
Lòng bàn tay xoa vuốt hai quả trứng bảo bối, "Ở sau lưng tôi thì có thể văn chương lai láng, ở trước mặt tôi sao lại không sáng tác được?"
Ngô Sở Úy bị trêu chọc làm hơi thở trở nên gấp rút, trong lòng thì bốc lửa.
"Thả tôi xuống, tôi tặng cho anh thứ khác."
"Không lừa anh, tôi bán trứng rắn rồi trích một khoản lớn ra mua một món quà cho anh."
Trầm mặc một lát, Trì Sính cuối cùng cũng thả Ngô Sở Úy xuống.
Ngô Sở Úy vuốt vuốt tóc, lầm bầm lại chỗ tủ quần áo, lấy một cái hộp tinh xảo cạnh đó, mở ra trước mặt Trì Sính, bên trong là một sợi dây nịt.
"Nè, mua cho anh đó."
Trì Sính cầm lên đánh giá một chút, cười nhìn Ngô Sở Úy.
"Cậu lấy thứ nát này ra để đối phó tôi?"
Ngô Sở Úy lập tức đen mặt, thò tay muốn giật lại.
"Không cần thì dẹp đi, để lại tôi tự xài." Ra vẻ muốn giật lại.
Trì Sính không cho, ánh mắt được một tấc lấn một thước nhìn Ngô Sở Úy chằm chằm, "Sao cậu không tự tay làm một sợi cho tôi?"
"Tôi lấy cái gì để làm cho anh hả?" Ngô Sở Úy bực bội nói.
Trì Sính không để tâm đáp, "Rắn của cậu lột nhiều da như thế, làm một sợi dây nịt không phải rất dễ sao?"
Như người vừa tỉnh khỏi giấc mộng, Ngô Sở Úy đấm ngực dậm chân.
"Sao không nói sớm hả, nói sớm thì tôi không cần tốn tiền vô ích rồi." Đến lúc này vẫn còn đau lòng hơn ba trăm tệ.
Thật ra Trì Sính rất thích, dây nịt rất bình thường, nhưng vì là Ngô Sở Úy tặng, nên có thêm cảm giác được săn sóc.
Trì Sính mở túi ni lông bọc bên ngoài ra, rũ sợi dây nịt xuống, quấn quanh lòng bàn tay, nhẹ nhàng quất lên mông Ngô Sở Úy một cái.
Ngô Sở Úy che mông nhe răng quát lên: "Anh quất tôi làm gì?"
"Thử coi dễ xài không." Lại quất vài cái vào lòng bàn tay.
Ngô Sở Úy tức điên: "Tôi tặng dây nịt cho anh để anh đi quất người sao hả?"
"Cái này có hai tác dụng, bữa nào cái mông bự của cậu ngứa ngáy, quất vài cái sẽ giải nghẹn cho cậu." Cười không chút phúc hậu.
Ngô Sở Úy thầm mắng biến thái, quay đi định dọn dẹp tủ, đột nhiên lại bị Trì Sính kéo về.
"Thắt cho tôi đi." Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy gồng lên, "Anh không có tay hả?"
"Không dễ xài như đôi tay của cậu." Nói xong nhét dây nịt vào tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cứng người một lúc, rồi vẫn cầm lấy một đầu dây nịt, luồn qua đỉa quần đầu tiên, rồi sang đỉa quần thứ hai, cái chính giữa, cái kế đó, cái cuối cùng... vòng một vòng quanh eo, siết mạnh đến lỗ cài trong cùng, cho nghẹn chết!
Tay bị Trì Sính ấn lên dây nịt, giọng nói trầm vang lên bên tai.
"Tối nay tôi không đi nữa."
Ngô Sở Úy biết rõ còn cố hỏi: "Tại sao?"
"Bị cậu làm mắc kẹt rồi, còn đi kiểu gì?"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận