Danh sách Chapter
Chapter 288
Chapter 287
Chapter 286
Chapter 285
Chapter 284
Chapter 283
Chapter 282
Chapter 281
Chapter 280
Chapter 279
Chapter 278
Chapter 277
Chapter 276
Chapter 275
Chapter 274
Chapter 273
Chapter 272
Chapter 271
Chapter 270
Chapter 269
Chapter 268
Chapter 267
Chapter 266
Chapter 265
Chapter 264
Chapter 263
Chapter 262
Chapter 261
Chapter 260
Chapter 259
Chapter 258
Chapter 257
Chapter 256
Chapter 255
Chapter 254
Chapter 253
Chapter 252
Chapter 251
Chapter 250
Chapter 249
Chapter 248
Chapter 247
Chapter 246
Chapter 245
Chapter 244
Chapter 243
Chapter 242
Chapter 241
Chapter 240
Chapter 239
Chapter 238
Chapter 237
Chapter 236
Chapter 235
Chapter 234
Chapter 233
Chapter 232
Chapter 231
Chapter 230
Chapter 229
Chapter 228
Chapter 227
Chapter 226
Chapter 225
Chapter 224
Chapter 223
Chapter 222
Chapter 221
Chapter 220
Chapter 219
Chapter 218
Chapter 217
Chapter 216
Chapter 215
Chapter 214
Chapter 213
Chapter 212
Chapter 211
Chapter 210
Chapter 209
Chapter 208
Chapter 207
Chapter 206
Chapter 205
Chapter 204
Chapter 203
Chapter 202
Chapter 201
Chapter 200
Chapter 199
Chapter 198
Chapter 197
Chapter 196
Chapter 195
Chapter 194
Chapter 193
Chapter 192
Chapter 191
Chapter 190
Chapter 189
Chapter 188
Chapter 187
Chapter 186
Chapter 185
Chapter 184
Chapter 183
Chapter 182
Chapter 181
Chapter 180
Chapter 179
Chapter 178
Chapter 177
Chapter 176
Chapter 175
Chapter 174
Chapter 173
Chapter 172
Chapter 171
Chapter 170
Chapter 169
Chapter 168
Chapter 167
Chapter 166
Chapter 165
Chapter 164
Chapter 163
Chapter 162
Chapter 161
Chapter 160
Chapter 159
Chapter 158
Chapter 157
Chapter 156
Chapter 155
Chapter 154
Chapter 153
Chapter 152
Chapter 151
Chapter 150
Chapter 149
Chapter 148
Chapter 147
Chapter 146
Chapter 145
Chapter 144
Chapter 143
Chapter 142
Chapter 141
Chapter 140
Chapter 139
Chapter 138
Chapter 137
Chapter 136
Chapter 135
Chapter 134
Chapter 133
Chapter 132
Chapter 131
Chapter 130
Chapter 129
Chapter 128
Chapter 127
Chapter 126
Chapter 125
Chapter 124
Chapter 123
Chapter 122
Chapter 121
Chapter 120
Chapter 119
Chapter 118
Chapter 117
Chapter 116
Chapter 115
Chapter 114
Chapter 113
Chapter 112
Chapter 111
Chapter 110
Chapter 109
Chapter 108
Chapter 107
Chapter 106
Chapter 102
Chapter 101
Chapter 100
Chapter 99
Chapter 98
Chapter 97
Chapter 96
Chapter 95
Chapter 94
Chapter 93
Chapter 92
Chapter 91
Chapter 90
Chapter 89
Chapter 88
Chapter 87
Chapter 86
Chapter 85
Chapter 84
Chapter 83
Chapter 82
Chapter 81
Chapter 80
Chapter 79
Chapter 78
Chapter 77
Chapter 76
Chapter 75
Chapter 74
Chapter 73
Chapter 72
Chapter 71
Chapter 70
Chapter 69
Chapter 68
Chapter 67
Chapter 66
Chapter 65
Chapter 64
Chapter 63
Chapter 62
Chapter 61
Chapter 60
Chapter 59
Chapter 58
Chapter 57
Chapter 56
Chapter 55
Chapter 54
Chapter 53
Chapter 52
Chapter 51
Chapter 50
Chapter 49
Chapter 48
Chapter 47
Chapter 46
Chapter 45
Chapter 44
Chapter 43
Chapter 42
Chapter 41
Chapter 40
Chapter 39
Chapter 38
Chapter 37
Chapter 36
Chapter 35
Chapter 34
Chapter 33
Chapter 32
Chapter 31
Chapter 30
Chapter 29
Chapter 28
Chapter 27
Chapter 26
Chapter 25
Chapter 24
Chapter 23
Chapter 22
Chapter 21
Chapter 20
Chapter 19
Chapter 18
Chapter 17
Chapter 16
Chapter 15
Chapter 14
Chapter 13
Chapter 12
Chapter 11
Chapter 10
Chapter 9
Chapter 8
Chapter 7
Chapter 6
Chapter 5
Chapter 4
Chapter 3
Chapter 2
Chapter 1
Cái gì gọi là khẩu thị tâm phi? Chính là tối hôm trước còn càm ràm tôi ghét anh! Anh cút cho tôi! Sáng hôm sau người bị mắng tỉnh lại, phát hiện mệnh căn của mình bị người này túm chặt. Xưa cóđiển tích cắt bào đoạn tụ, Hán Ai Đế tỉnh dậy phát hiện Đổng Hiền đè lên tay áo của mình, sợ đánh thức Đổng Hiền nên cắt luôn tay áo, để biểu thị thương yêu.
Nhưng vấn đề là, thứ Trì Sính bị nắm là mệnh căn đó! Dù hắn có thương yêu Đại thiết đầu đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cắt mệnh căn của mình đi?
Thế là, nhẫn tâm nhổ ra.
Nói "nhổ" không hề khoa trương chút nào, Trì Sính quay đầu nhìn, trong tay người nào đó toàn là lông.
...
Ngô Sở Úy ngủ đến khi mặt trời mọc cao mới dậy, máy bay của người ta đã hạ cánh ở tỉnh khác luôn rồi, Ngô Sở Úy mới không chút tinh thần ngồi dậy, lê bước nhũn nhão vào nhà vệ sinh. Vừa đánh răng vừa hối hận, tối hôm qua nên dặn dò Túi Dấm Nhỏ vài câu, nhất định phải thay anh trai trông chừng cái tên đó! Chọc tức cái cô đó! Cho cô ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức tiêu diệt mày, khổ tâm của anh đây mới không lãng phí!
Suốt buổi sáng, ánh mắt Khương Tiểu Soái đều xoay quanh Ngô Sở Úy, không phải hắn cố ý muốn nhìn, mà là hành vi bất thường của Ngô Sở Úy hơi bị nặng. Cứ cách một phút là mài răng, ba phút là vỗ má, năm phút thở dài, mười phút bắt đầu càm ràm...
"Khụ khụ..." Khương Tiểu Soái liếc mắt đưa tình.
Ngô Sở Úy như vừa tỉnh mộng dòm hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Tiểu Soái nhiều chuyện: "Tối hôm qua anh ta đến đây hả?"
"Sao anh biết?"
Cười đầy xấu xa: "Cậu đi mà xem trong thùng rác có bao nhiêu giấy vệ sinh."
Ngô Sở Úy lập tức khốn quẫn, cúi đầu xoay bút.
"Tiến triển sao rồi?" Khương Tiểu Soái nghe ngóng.
Ngô Sở Úy cố ra vẻ bình thản nói: "Tiến triển rất tốt, hai người đi nơi khác nghỉ mát rồi."
Khương Tiểu Soái hừ hừ chọt vào bụng Ngô Sở Úy: "Nghẹn khuất lắm hả?"
"Tôi nghẹn khuất cái gì?" Lập tức bày ra vẻ mặt trong khổ tìm vui, "Chuyện đang tiến triển theo hướng tôi chờ đợi, tôi đoán lần này đi công tác cũng được cố ý sắp xếp. Mẹ anh ta đọc được tin nhắn của tôi, nhất định không nhịn nổi, chỉ ước gì lập tức lấy con dâu vào nhà, để tránh cho con trai đi lầm đường."
Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Hôm đó tôi ra ngoài lấy thuốc, hình như có thấy Nhạc Duyệt đi dạo phố với một phụ nữ trung niên, không biết có phải là bà Trì hay không, dù sao rất có phong phạm của phu nhân lãnh đạo."
"Vậy thì chính là bà ta rồi." Ngô Sở Úy liếc mắt, "Xem ra chiêu này của tôi rất hữu ích, tiến hành đồng bộ. Bên này kích thích Nhạc Duyệt, bên kia kích thích mẹ Trì Sính, hai phụ nữ đều có lo nghĩ riêng, quan hệ chắc chắn sẽ gần hơn. Như vậy, mẹ Trì Sính nhất định sẽ cho Nhạc Duyệt ảo giác về con dâu được thừa nhận, Nhạc Duyệt yên tâm rồi, nhất định sẽ hạ thủ với Túi Dấm Nhỏ."
Khương Tiểu Soái cẩn thận nói: "Cậu chắc chứ?"
"Tôi quá hiểu con người cô ta." Ngô Sở Úy hừ lạnh, "Cô ta chỉ cần nếm được một chút vị ngọt, lập tức sẽ quên hết tất cả, thả lỏng cảnh giác."
"Vậy liệu cô ta có ra tay bây giờ luôn không?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Ngô Sở Úy rất chắc chắn: "Không! Cô ta không ngốc như thế, khi nghỉ mát chỉ có hai người họ, Túi Dấm Nhỏ nếu xảy ra chuyện, người đầu tiên Trì Sính hoài nghi là cô ta."
Khương Tiểu Soái càng nghiền ngẫm càng thấy thú vị.
"Cũng có nghĩa là, lần này đi nghỉ mát là thời cơ để kích động mâu thuẫn?"
Nhắc đến cái này, thần sắc Ngô Sở Úy liền phức tạp.
"Chuyện này thì chắc rồi, bình thường ở chung có thể còn chưa cảm thấy gì, một khi có cơ hội ở riêng lãng mạn, từng hành động của Túi Dấm Nhỏ đều sẽ khiến Nhạc Duyệt cực độ căm hận. Đây là quá trình ấp ủ mâu thuẫn, thời gian càng dài, ủ càng kỹ, bùng phát càng nhanh, cách 'ngày tận thế' của cô ta cũng càng ngắn."
"Cho nên..." Khương Tiểu Soái cố ý ngừng lại, "Cậu hy vọng họ có thể hưởng thụ lần nghỉ mát này, trở về càng trễ càng tốt đúng không?"
Một đao đâm thẳng vào tim a!
Ngô Sở Úy vung tay, "Tôi ra ngoài khảo sát thị trường một chút, cần phải bán rắn rồi, tôi phải nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời người." Vững vàng bước ra cửa, thân hình lẫm liệt, bóng lưng tiêu sái.
Đi ra chưa được một trăm mét, oán khí trong ngực không giấu được nữa, lập tức bùng ra.
"Trì Sính, má nó anh là đồ súc sinh!"
Nhưng vấn đề là, thứ Trì Sính bị nắm là mệnh căn đó! Dù hắn có thương yêu Đại thiết đầu đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể cắt mệnh căn của mình đi?
Thế là, nhẫn tâm nhổ ra.
Nói "nhổ" không hề khoa trương chút nào, Trì Sính quay đầu nhìn, trong tay người nào đó toàn là lông.
...
Ngô Sở Úy ngủ đến khi mặt trời mọc cao mới dậy, máy bay của người ta đã hạ cánh ở tỉnh khác luôn rồi, Ngô Sở Úy mới không chút tinh thần ngồi dậy, lê bước nhũn nhão vào nhà vệ sinh. Vừa đánh răng vừa hối hận, tối hôm qua nên dặn dò Túi Dấm Nhỏ vài câu, nhất định phải thay anh trai trông chừng cái tên đó! Chọc tức cái cô đó! Cho cô ta nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức tiêu diệt mày, khổ tâm của anh đây mới không lãng phí!
Suốt buổi sáng, ánh mắt Khương Tiểu Soái đều xoay quanh Ngô Sở Úy, không phải hắn cố ý muốn nhìn, mà là hành vi bất thường của Ngô Sở Úy hơi bị nặng. Cứ cách một phút là mài răng, ba phút là vỗ má, năm phút thở dài, mười phút bắt đầu càm ràm...
"Khụ khụ..." Khương Tiểu Soái liếc mắt đưa tình.
Ngô Sở Úy như vừa tỉnh mộng dòm hắn, hỏi: "Sao vậy?"
Khương Tiểu Soái nhiều chuyện: "Tối hôm qua anh ta đến đây hả?"
"Sao anh biết?"
Cười đầy xấu xa: "Cậu đi mà xem trong thùng rác có bao nhiêu giấy vệ sinh."
Ngô Sở Úy lập tức khốn quẫn, cúi đầu xoay bút.
"Tiến triển sao rồi?" Khương Tiểu Soái nghe ngóng.
Ngô Sở Úy cố ra vẻ bình thản nói: "Tiến triển rất tốt, hai người đi nơi khác nghỉ mát rồi."
Khương Tiểu Soái hừ hừ chọt vào bụng Ngô Sở Úy: "Nghẹn khuất lắm hả?"
"Tôi nghẹn khuất cái gì?" Lập tức bày ra vẻ mặt trong khổ tìm vui, "Chuyện đang tiến triển theo hướng tôi chờ đợi, tôi đoán lần này đi công tác cũng được cố ý sắp xếp. Mẹ anh ta đọc được tin nhắn của tôi, nhất định không nhịn nổi, chỉ ước gì lập tức lấy con dâu vào nhà, để tránh cho con trai đi lầm đường."
Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Hôm đó tôi ra ngoài lấy thuốc, hình như có thấy Nhạc Duyệt đi dạo phố với một phụ nữ trung niên, không biết có phải là bà Trì hay không, dù sao rất có phong phạm của phu nhân lãnh đạo."
"Vậy thì chính là bà ta rồi." Ngô Sở Úy liếc mắt, "Xem ra chiêu này của tôi rất hữu ích, tiến hành đồng bộ. Bên này kích thích Nhạc Duyệt, bên kia kích thích mẹ Trì Sính, hai phụ nữ đều có lo nghĩ riêng, quan hệ chắc chắn sẽ gần hơn. Như vậy, mẹ Trì Sính nhất định sẽ cho Nhạc Duyệt ảo giác về con dâu được thừa nhận, Nhạc Duyệt yên tâm rồi, nhất định sẽ hạ thủ với Túi Dấm Nhỏ."
Khương Tiểu Soái cẩn thận nói: "Cậu chắc chứ?"
"Tôi quá hiểu con người cô ta." Ngô Sở Úy hừ lạnh, "Cô ta chỉ cần nếm được một chút vị ngọt, lập tức sẽ quên hết tất cả, thả lỏng cảnh giác."
"Vậy liệu cô ta có ra tay bây giờ luôn không?" Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Ngô Sở Úy rất chắc chắn: "Không! Cô ta không ngốc như thế, khi nghỉ mát chỉ có hai người họ, Túi Dấm Nhỏ nếu xảy ra chuyện, người đầu tiên Trì Sính hoài nghi là cô ta."
Khương Tiểu Soái càng nghiền ngẫm càng thấy thú vị.
"Cũng có nghĩa là, lần này đi nghỉ mát là thời cơ để kích động mâu thuẫn?"
Nhắc đến cái này, thần sắc Ngô Sở Úy liền phức tạp.
"Chuyện này thì chắc rồi, bình thường ở chung có thể còn chưa cảm thấy gì, một khi có cơ hội ở riêng lãng mạn, từng hành động của Túi Dấm Nhỏ đều sẽ khiến Nhạc Duyệt cực độ căm hận. Đây là quá trình ấp ủ mâu thuẫn, thời gian càng dài, ủ càng kỹ, bùng phát càng nhanh, cách 'ngày tận thế' của cô ta cũng càng ngắn."
"Cho nên..." Khương Tiểu Soái cố ý ngừng lại, "Cậu hy vọng họ có thể hưởng thụ lần nghỉ mát này, trở về càng trễ càng tốt đúng không?"
Một đao đâm thẳng vào tim a!
Ngô Sở Úy vung tay, "Tôi ra ngoài khảo sát thị trường một chút, cần phải bán rắn rồi, tôi phải nghênh đón mùa xuân thứ hai của đời người." Vững vàng bước ra cửa, thân hình lẫm liệt, bóng lưng tiêu sái.
Đi ra chưa được một trăm mét, oán khí trong ngực không giấu được nữa, lập tức bùng ra.
"Trì Sính, má nó anh là đồ súc sinh!"
0
0
đánh giá
Đánh giá bài viết
Theo dõi
Đăng nhập
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất
Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận